Mộng Tinh – Chương 12 Diễn trò. – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Mộng Tinh - Chương 12 Diễn trò.

Chương 12

Diễn trò

Hoàng Phong nghe nàng nói thế, nội tâm cũng có vài phần an ủi, lúc này lảo đảo đứng lên, bước ra cửa chính. Mà Huân Nhi sau khi kiểm tra cho Hoàng Phong một chút, liền phân phó hai người thị nữ, sau đó cùng với Hoàng Phong tiếp bước ra ngoài.

Hoàng Phong đứng trước cửa nhìn thân hình mềm mại mê người kia tiến đến gần, trong lòng không nhịn được dâng lên mấy suy nghĩ vô cùng tà ác, nếu có thể chà đạp nàng trước mặt tên Tiêu Viêm kia, vậy khẳng định là vô cùng thoả mãn. Vừa nghĩ đến đây, hắn đã không kìm được hạ thân rục rịch, côn thịt khổng lồ cấp tốc phình to trướng lớn.

Việc này, nói ra cũng thật làm Hoàng Phong hơi xấu hổ, nơi đó đội quần dựng lên, để cho hắn không giấu vào đâu được, vốn muốn chiếm lấy cảm tình nữ tử kia, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh thô tục thế này.

Nhưng mà để cho Hoàng Phong ngạc nhiên chính là, Huân Nhi muội tử nhìn thấy cái vấn đề kia, ngoài chút đỏ mặt ra thì chỉ còn lại chút ân hận vương trong khoé mắt, chẳng lẽ nàng không biết hắn cương lên là biểu hiện cho điều gì?

Có thể là cơ hội không?

Thật đúng như Hoàng Phong tưởng tượng, nữ tử dị giới vô cùng mù mờ trong chuyện giới tính, thông thường đến đêm tân hôn mới được mẫu thân chỉ điểm qua một chút. Tiểu nữ tử Huân Nhi này lại càng là mơ hồ không rõ, nàng từ nhỏ được đẩy tới Tiêu Gia, mẫu thân mất sớm, xung quanh lại càng không có thân thích khuê mật nào, tất nhiên là không thể hiểu biết sự đời rồi. Huân Nhi nhìn đến nơi đó của Hoàng Phong, chỉ biết là nơi vô cùng thầm kín, thấy nó sưng to lại tưởng là do mình đả thương hắn, trong lòng ân hận vô cùng.

Hoàng Phong cố nén xấu hổ, vừa thấy Huân Nhi tới gần liền ho nhẹ một cái, dẫn đầu đi về khu tây của hắn, trong mũi ngửi thấy mùi hương xử nữ từ người bên cạnh phát ra, Hoàng Phong lại càng thêm không thể khống chế được, hạ thân rục rịch phình to hết cỡ, đội quần dựng lên thành hình một côn thịt khổng lồ, toả ra uy áp khủng bố.

Huân Nhi đi ở bên cạnh cảm nhận rõ nhất, đúng là cái thứ uy áp này đã làm nàng bủn rủn chân tay, đi cùng không vững. Giờ đây đứng cạnh Hoàng Phong, biểu hiện so với khi trước còn dữ dội hơn nữa, phía dưới huyệt hoa co nhuyễn liên hồi, dâm thủy thơm ngát tự động rỉ ra, ướt đẫm cả một phần y phục.

Hoàng Phong đối với mùi vị dâm mị kia của Huân Nhi phát ra thì vô cùng nhạy cảm, trong đầu điên cuồng nghĩ cách chiếm đến tiện nghi. Với tà tính của hắn, chỉ qua ba giây sau đã thành công đạt được một phương án tốt nhất, khuôn mặt lập tức càng biểu hiện ra vẻ tái nhợt, cũng theo đó dừng thân đứng lại.

“Aaa…..”

Hoàng Phong gập bụng ôm lấy hạ thân, trong miệng cũng khẽ phát ra âm thanh rên rỉ, trên trán cũng toát ra mấy hạt mồ hôi to như hạt đậu, dường như vô cùng đau đớn.

Huân Nhi thấy vậy, nội tâm lập tức nhảy loạn như thỏ cùng sợ hãi vô cùng. Nhìn biểu hiện của Hoàng Phong, cứ như thể bị thương sắp chết vậy.

“Biểu ca, huynh có sao không?”

“Ta… Ta trúng ngoại thương vốn cũng không nặng. Thế nhưng vừa nãy vận công trị thương cho Viêm đệ, nhất thời nửa khắc quên đi bản thân, tiếp xúc quá nhiều âm hàn độc, để cho thương thế càng thêm trở nặng. Aaaaa….”

Hoàng Phong diễn tuồng vô cùng xảo diệu, ngay cả nét xanh tím trên mặt cũng thật đến không thể thật hơn, so với Tiêu Viêm kia còn đau khổ gấp mấy lần. Huân Nhi tay chân luống cuống đứng ở một bên, không biết làm thế nào cho phải, vừa sợ hãi vừa ân hận. Vị biểu ca này xả thân vì Tiêu Viêm ca ca đến nỗi bị thương, chính mình lại chẳng giúp gì được.

“Huân Nhi muội tử, thương thế mức này đoán chừng cần đến Hoàng Liên Tinh trăm năm chữa trị. Muội hãy…. Giúp ta…. Phái người đi đến Đại Liên thành cách đây ngàn dặm… Tìm Mạc đại phu lấy về… Giúp ta…”

Hoàng Phong khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, gân xanh trên trán chằng chịt đan xen, ngay cả hai mắt cũng lồi ra như cá chết, biểu hiện vô cùng đau đớn. Hắn vội dùng thanh âm đứt quãng thì thầm với Huân Nhi bên cạnh, hơi thở hư nhược vô cùng.

Huân Nhi vừa nghe thấy vậy, trong lòng hơi chút ngẩn ra, cái thứ Hoàng Liên tinh này đúng là khó kiếm, ở phường thị thật sự là một món không hề dễ gặp. Hiện tại phải đến thành Đại Liên tìm thuốc, cả đi cả về mất thảy hai ba ngày, lại còn chưa chắc mua nổi. Nhìn biểu hiện của Tiêu Phong, chưa chắc đã chờ được thời gian dài như vậy.

“Tiêu Phong ca ca, không còn biện pháp nào sao?”

“Aaa… Biện pháp thì có, nhưng thật phiền đến muội… Aaa… Hay là ngươi phái người tìm thuốc giúp ta đi.”

Hoàng Phong thấy cá đã có chút cắn câu, liền mở miệng ăn nói nhấp nhả, duờng như thật sự sắp không chịu nổi rồi.

“Tiêu Phong ca ca. Là biện pháp gì?”

“Muội… Muội giúp ta… Hút ra âm độc…. Aaaaa….”

Huân Nhi vừa nghe tới đây, dù cho ngu ngốc đến đâu cũng đã tưởng tượng ra là cái chuyện gì, khuôn mặt vừa đỏ vừa xanh, thiếu chút mặc kệ Hoàng Phong ở đó mà bỏ đi.

Thế nhưng nghĩ tới còn cần hắn ngày mai tiếp tục trị liệu cho Tiêu Viêm, nàng lại thật sự không bỏ đi được, lúc này thanh âm nhỏ như muỗi kêu phát ra, vô cùng ngượng ngùng đề nghị.

“Tiêu Phong ca ca, hay để ta… xem giúp huynh một chút. Kéo dài thương thế, thật không phải ý hay.”

Hoàng Phong thiếu chút đã ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nội tâm vạn phần tưởng thưởng chính mình. Hắn lúc này vội vàng đồng ý, không thèm từ chối khéo nữa. Khéo quá, hoá dại.

“Vậy… Vậy làm phiền muội…”

Hoàng Phong thanh âm hư nhược đáp lời. Mà Huân Nhi cũnng đỏ bừng mặt không tiện nói gì thêm. Nhìn quanh một hồi, liền mờ ra căn phòng gần đó, sau đó đỡ lấy Hoàng Phong kéo hắn đi vào.

Huân Nhi tiểu mỹ nhân này, không chút đề phòng xốc lên bả vai Hoàng Phong đỡ hắn đứng dậy, lại để cho hắn tựa vào vai mình, cõng lấy Hoàng Phong đi lên. Quá trình này, đương nhiên không tránh khỏi có chút va chạm. Hoàng Phong tên đại dâm tặc, nhất quyết giả vờ nhắm hờ hai mắt, nhưng hai bàn tay vô cùng xảo diệu từ trên xuống dưới thân thể thiếu nữ, đều đảo qua một chút vuốt ve ma sát, cảm giác cực kỳ sướng khoái.

Chờ cho Hoàng Phong ổn định trên lưng Huân Nhi, côn thịt khổng lồ của hắn lại càng là xảo diệu từ sau đâm tới khe thịt huyền bí mê người của nàng. Vật ấy tựa như chiếc dùi cui sắt nóng đỏ kẹp giữa hai chân, mỗi bước Huân Nhi bước tới, đều làm cho huyệt hoa căng tròn mọng nước của nàng ma sát trên thân côn, đối với Hoàng Phong thật là dục tiên dục tử, thiếu chút xuất bắn ra ngoài.

“Ưm….”

Huân Nhi muội tử cũng đâu phải người sắt, khuôn mặt đã đỏ bừng một áng mây tự bao giờ, hai chân lại càng là run rẩy chập chững bước đi, cọ cọ đẩy đẩy, trượt trượt tới lui, khó khăn lắm mới lôi được Hoàng Phong vào trong phòng kín. Chờ đến khi đặt được Hoàng Phong vào trong góc, đã là xuân quang trên mặt vô hạn nở rộ, mà hạ thân của nàng, cũng theo đó mà ướt đẫm một mảnh y phục, khó chịu vô cùng.

Phòng này là phong chứa rượu của Tiêu gia, không gian vô cùng rộng lớn. Huân Nhi sau khi đóng cửa, liền kéo Hoàng Phong qua một góc khuất, núp ở đằng sau chum rượu. Nàng lúc này mới khuôn mặt đỏ bừng ấp a ấp úng, hai tay đan chéo vào nhau không dám nhìn thẳng Hoàng Phong hỏi khẽ.

“Tiêu Phong ca ca. Bây giờ… Bây giờ ta phải… Làm gì?”

“Muội… Muội hãy giúp ta cởi ra y phục trước đã. A….”

Hoàng Phong lại rên rỉ đau đớn thêm một tiếng nữa, ánh mắt nhắm hờ làm như không còn rõ ràng mọi việc, thế nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, bàn tay kín đáo cầm lấy chuông nhỏ đặt ở một bên. Mục đích, đương nhiên là quay phim lại cảnh hương diễn này rồi.

Huân Nhi thấy hắn khuôn mặt tái xanh, thần trí mơ hồ, nên cũng bớt đi mấy phần ngượng ngạo. Nàng bàn tay run rẩy chạm đến eo quần Hoàng Phong, chỉ cần khe khẽ tác động, quái vật khủng bố kia đã tự động giúp nàng một tay. Côn thịt khổng lồ, theo sau nữ tử này lột xuống, đã chính thức hàng lâm.

“Ưm…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.