Mộng Tinh – Chương 11 Hạ độc thủ – Botruyen
  •  Avatar
  • 47 lượt xem
  • 3 năm trước

Mộng Tinh - Chương 11 Hạ độc thủ

Chương 11

Hạ độc thủ

Đạo hữu taladen liên tục ủng hộ, không thể không tiếp tục đăng chương

Hoàng Phong nhìn tới thanh niên hắc bào nằm trên giường, lại chẳng có lấy một chút ân hận về hành động mình sắp thực hiện. Hắn cười nhạt một tiếng, tiến lại gần chiếc bàn trong góc rót ra một cốc nước trắng. Bàn tay Hoàng Phong giấu trong áo bào khe khẽ bẻ Giải Độc đan ra thành bốn phần, chính hắn trước tiên cất đi ba phần, sau đó không chút dấu vết ném một phần vào trong cốc, đan dược lập tức hoà tan hoàn toàn, nhìn từ bên ngoài không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi.

Hoàng Phong tay nắm cốc nước, khuôn mặt nhanh chóng thể hiện ra nét lo lắng cùng quan tâm. Trình độ biến đổi thái độ của hắn, do ảnh hưởng từ cuộc sống luồn cúi trước đây, đã được trui rèn đến cảnh giới xuất thần nhập hoá.

Nhìn thanh niên mặc hắc bào nằm trên giường, cơ thể toả ra âm khí nhàn nhạt, khuôn mặt tái xanh, bờ môi cũng nhợt nhạt khô nứt, Hoàng Phong trong lòng càng thêm mấy phần nắm chắc. Theo như tư liệu cùng thông tin Hoàng Phong vừa được hệ thống nhồi nhét, hắn có thể biết được Tiêu Viêm này trúng độc âm khí. Âm thịnh dương suy, biểu hiện nội hàn, thế nhưng mấy mươi loại thuốc bày biện xung quanh lại toàn là các vị thuốc bổ dương. Theo y thư miêu tả, âm thịnh sinh nội hàn, ngoài bổ dương còn cần tả âm, cắt đi gốc rễ gây bệnh, bổ dương hoàn toàn là chưa đủ.

Vấn đề đơn giản như vậy, cả Tiêu phủ lại không một ai nắm được. Xem ra vị Dược Lão sư phụ của Hoàng Phong kia, có tới chín phần mười là đang hôn mê bất tỉnh!

Điều này càng làm nội tâm Hoàng Phong buông lỏng một hơi, nếu lão còn tỉnh táo, sao có thể để đồ đệ yêu ra nông nỗi này chứ. Nếu người kia không ở bên cạnh, hắn lần này ra tay ám hại Tiêu Viêm sẽ không có người nào cản nổi, đợi cho lão tỉnh lại, cũng đừng hòng cứu được!

“Tiêu Viêm biểu đệ, ta tới thăm đệ đây.”

Hoàng Phong đặt cốc nước qua một bên, ngồi xuống cạnh Tiêu Viêm nhẹ nhàng thăm hỏi. Người kia thấy âm thanh lạ lẫm, bèn hé mắt nhìn lên, khi thấy khuôn mặt nửa quen nửa lạ của Hoàng Phong, cũng thoáng hiện lên nét cảm kích, há miệng định nói gì đó, thế nhưng đôi môi khô khốc không cất lên lời.

Hoàng Phong thừa lấy dịp này, nâng cốc nước lên kê sát miệng Tiêu Viêm ý bảo hãy uống. Huân Nhi bên cạnh thấy vậy, cũng định ra tay ngăn cản, thế nhưng nhìn ra Tiêu Viêm há miệng có ý tiếp nhận, liền không tiện ngăn cản Hoàng Phong nữa, dù sao nhìn từ bên ngoài hắn cũng có ý tốt.

Hoàng Phong sau khi cho Tiêu Viêm uống thuốc thì lẩm nhẩm đếm đến ba. Ba giây qua đi, hắn mới ngồi xuống cạnh Hoàng Phong, khuôn mặt cùng lời nói thể hiện ra vô cùng chân thành.

“Tiêu Viêm biểu đệ, ca ca ta tư chất võ học ngu muội, công phu thấp kém mới chỉ đạt tới luyện khí tầng bốn. Thế nhưng ta lại có hứng thú đặc biệt với y thư, hai mươi năm qua đều là dồn công khổ tâm nghiên cứu. Hiện giờ nhìn đệ đau khổ vì bệnh tật, trong lòng vô cùng thương tiếc. Ở đây ta có một phương pháp xoa bóp bấm huyệt, đối với hiệu quả khu trừ độc tố vô cùng có tâm đắc, ca ca ta muốn ra sức giúp ngươi một chút, ngươi xem thế nào?”

Hoàng Phong vừa nói, bàn tay vừa vô thức đưa lên nắm lấy cánh tay Hoàng Phong, dựa trên thủ pháp xoa bóp y thư cung cấp nhẹ nhàng day ấn vài huyệt đạo. Tiêu Viêm ban đầu còn có chút nghi ngờ, thế nhưng vị biểu ca kia vừa mới làm ra một chút thủ pháp, hắn đã cảm thấy cả cánh tay trở nên vô cùng dễ chịu, trong mắt đầy nét ngạc nhiên, không còn do dự lập tức khách khí đồng ý.

“Tiêu… Tiêu Phong biểu ca, vậy đệ đa tạ huynh trước!”

Hoàng Phong vừa nghe tới đây, trong lòng cười lạnh lùng, bày ra một chút mưu kế mà cá đã cắn câu, quả thật là trời cũng giúp hắn. Thực ra cái biện pháp xoa bóp bấm huyệt này nào đâu có kỳ hiệu giải độc gì chứ, chỉ có làm tăng cường lưu thông máu huyết, giúp thuốc giải phân bố tốt hơn mà thôi. Thế nhưng chỗ này làm gì có tên Dược Lão kia, không có người có thể vạch trần hắn, Hoàng Phong càng thêm yên tâm hành sự.

Chẳng chút trì hoãn, Hoàng Phong hai tay thoăn thoắt điểm trên thân thể vị biểu đệ này. Trước hết Hoàng Phong phong bế các mút thần kinh của Tiêu Viêm, khiến hắn không nhận được ra Hoàng Phong đang làm cái gì. Kế đó, Hoàng Phong bắt đầu dựa trên lộ tuyến y thư miêu tả mà cẩn thận từng chút một xoa bóp bấm huyệt. Một phần là giúp vận chuyển thuốc giải đến kỳ kinh bát mạch lục phủ ngũ tạng, còn phần khác, chính là chèn ép độc tố, toàn bộ khiến chúng bị dồn nén tập trung về hạ thân Tiêu Viêm.

Đây, chính là ý đồ của Hoàng Phong hắn!

Nhìn từ bên ngoài, khuôn mặt Hoàng Phong thể hiện vô cùng chuyên tâm, người khác còn tưởng hắn vì đệ đệ điên cuồng ra sức, ngờ đâu bên trong lại là cố gắng hãm hại. Hoàng Phong đúng thật là chuyên tâm, nhưng là chuyên tâm dồn ép độc tố, không để cho nó bị tiêu diệt quá nhiều, còn ảnh hưởng đến đâu, vậy xem vận khí của vị biểu đệ này.

Qua nửa canh giờ, những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán cả hai người. Về phần Hoàng Phong, hắn thật sự là mệt mỏi cùng kiệt sức đấy, hại người cũng thật là không hề đơn giản. Còn đối với Tiêu Viêm, mồ hôi toát ra chính là âm khí bị bức ra ngoài, ngưng mà không tán, Huân Nhi bên cạnh tích cực hỗ trợ lau đi làm sạch, dần dần cũng hiện ra khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Viêm, so với trước khi trị liệu, quả thật là tốt hơn đến không biết bao nhiêu lần.

“Phịch phịch!”

Hoàng Phong điểm ra hai điểm cuối cùng, tạm thời khoá lại bảy phần độc tố còn chưa có triệt tiêu. Hôm nay đến đây là mỹ mãn, ba phần độc tố đã được hắn không chút dấu vết bức vào hạ thân Tiêu Viêm, chờ đến lần sau, sẽ là mười phần đầy đủ.

Hoàng Phong có chút hư nhược ngồi bệt xuống cái ghế bên cạnh, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, thân thể cùng tinh thần đúng là đã chịu áp lực không nhỏ. Vừa rồi chỉ cần sơ sót một chút khiến thuốc giải trội lên, công sức ám hại người ta sẽ đổ sông đổ bể. Bây giờ mục tiêu hoàn thành, hắn trong lòng cũng có chút vui sướng, khuôn mặt hiện lên nét cười nhợt nhạt.

Mà biểu đệ Tiêu Viêm của hắn nằm kia, khí đen trên mặt đã nhạt đi rất nhiều, đôi môi từ trắng nhợt cũng trở nên hồng nhuận, âm khí ba phần tiêu tan tinh khí thần sung túc vô cùng.

“Huân Nhi, Tiêu Viêm biểu đệ cần nghỉ ngơi đầy đủ, hắn đoán chừng đã có thể ăn thức ăn nhẹ rồi đấy. Ngày mai ta lại tới nữa, hôm nay tại đây xin cáo từ.”

Hoàng Phong nhìn tiểu nữ tử kia mải mê chăm sóc tình lang, liền không nhịn được trong lòng chán nản, nội tâm có ý muốn rời đi, giọng nói cũng đầy vẻ mệt mỏi.

Huân Nhi bấy giờ, mới sực để ý tới có một người nữa cũng đang kiệt sức ngồi cạnh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi của hắn, so với lúc trước bị nàng “đả thương” còn hư nhược thêm ba phần. Huân Nhi không nhịn được tự trách mình vô tâm, người ta là ân nhân cứu mạng Tiêu Viêm ca ca, nàng lại không chút đoái hoài hỏi đến.

“Ping! Nhiệm vụ phụ tuyến “cảm tình nữ tử”, Mức hảo cảm: 42″

Bên tai vang lên tiếng hệ thống thông báo, Hoàng Phong liền không nhịn được cười thầm sung sướng, chỉ cần đạt đến 50 điểm, hắn sẽ có một bút tài phú vô cùng khổng lồ.

Huân Nhi lúc này không biết làm sao, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng cảm kích lẫn xin lỗi, hướng về phía Hoàng Phong nhẹ nhàng đáp một câu.

“Tiêu Phong ca ca, để ta tiễn huynh về.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.