Khao khát, mục tiêu, đam mê của tuổi đôi mươi đầy tươi sáng, tương lai rộng mở, công danh to lớn phía trước. khát vọng, chinh phục con đường dẫn đến thành công, chạm đến mong muốn, hoài bão của mình. Vì thế ngay từ nhỏ, tôi đã vạch sẵn kế hoạch tương lai cho mình, những trang giấy đầy nét bút nghệch ngoạc, những dòng chữ nhắn nhủ bản thân năm 20. Tôi muốn trở thành nhà sử học nổi tiếng, muốn được đặt chân đến thung lũng của các vị vua paraon vĩ đại, muốn chìm đắm trong các trang lịch sử, công lao to lớn của các paraoh.
.
.
.
Trong giờ học lịch sử, giáo sư có nhắc về vị vua vĩ đại nhất ai cập Ramesses II. Ông là pharaon thứ ba của Vương triều thứ 19 trong lịch sử Ai Cập. Ông được ghi nhận là một trong những pharaon vĩ đại, quyền lực và được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử. ra đời khoảng năm 1303 TCN và ở tuổi 14, ông được vua cha Seti I chọn làm thái tử kế vị.Ông được tin là đã lên ngôi vua khi khoảng 24 tuổi và cai trị lãnh thổ Ai Cập từ 1279 TCN đến 1213 TCN. Cùng dàn hậu cung và đàn con nhiều nhất so với các paraon khác…..
“ lam tuyết y, em có suy nghĩ gì về vị vua này?” giọng nói khàn đặc của vị giáo sư già đáng kính vang lên trong gian phòng học
Tôi lúng túng, vài giây sau tôi đã lấy lại tự tin phát biểu ý kiến của mình : “với những chiến lược quân sự mà ông nghĩ ra cùng các công trình kiến trúc đã làm nên tên tuổi của ông. Các chiếc lược quân sự được ông nghĩ ra rất tốt trong các trận chiến điển hình như : Trận Kadesh, Các chiến dịch Nubia. Về phía công trình, Ramesses II được xem là vị pharaon có chiếm đoạt và xây dựng nhiều công trình lớn và bức tượng khổng lồ hơn bất cứ một người trị vì nào khác. Ramesses II cũnglà một nhà kiến trúc vĩ đại, ông cùng cha đã xây dựng thủ đô Thebes trở thành một thành phố tinh thần tối linh thiêng của người Ai Cập…. những việc làm của ông có tác động to lớn đối với nhân loại, các công trình đến ngày nay được xem như 1 di tích lịch sử để người ta có thể mường tưởng ông vĩ đại như thế nào”
“ suy nghĩ của em không sai, em ngồi xuống đi”
Chưa kịp ngồi xuống, bỗng “Rầm ..”1 tiếng thật lớn. một thân người đập mạnh vào cửa phòng học, đó là giáo sư Lý,khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua, mồ hôi lấm lem khiến mọi người trong phòng không khỏi phì cười.
“ giáo sư, lại bất cẩn như vậy, có sao không?” đôi bàn tay đầy nết nhăn, chai sạm đưa về phía nạn nhân của cái cửa, khuôn miệng không ngừng cười.
“ tôi… tôi không sao, cảm ơn giáo sư, tôi có chuyện muốn thông báo với các bạn sinh viên nên mới hấp tấp như vậy”-gãi gãi
“ vậy giáo sư mau nói đi” ông đã lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị của ban đầu, khuôn mặt trầm tĩnh khẽ nhìn sang chúng tôi. Bọn tôi liền im bật lại.
“ tôi có một tin vui cho các em, chúng ta có 4 vé cho 4 bạn sinh viên may mắn đến với ai cập tiếp xúc các công trình và tìm hiểu rõ hơn về vị vua Ramesses II, hấp dẫn quá không nè, hấp dẫn thì dơ tay lên”
Chưa kịp dứt lời, cánh tay tôi đã dơ thẳng lên, hô to 1 tiếng : “em…”
Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội được tiếp xúc với các di tích, mang tính lịch sử như thế này, thật hào hứng, mong chờ cho chuyến đi này.
“ Lam tuyết y, vậy còn ai muốn đi nữa không?”
“em cũng muốn đi thưa giáo sư”- Mạnh giai kỳ lên tiếng
Sau 15p, cuối cùng cũng đã chốt danh sách đi, gồm có tôi, Giai Kỳ, và Hứa Khải, toàn những gương mặt quá quen thuộc đối với tôi. nhưng còn thiếu 1 chỗ
Hết giờ, tôi nhanh chóng về nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyến đi đầy thú vị đó, thật hào hức làm sao!
……..
“ này các em mau lên, xe chúng ta đi”
Chúng tôi nhanh chóng lên xe, chọn vị trí phù hợp với mình, tôi hay bị say xe nên hàng ghé phía trước là lựa chọn ưu tiên của tôi. đã xác định được chỗ ngồi, tôi liền nhanh chóng ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, Xe đã khởi hành. Thành phố X lúc bình minh thật yên tĩnh, ánh sáng ấm áp của mặt trời đã xưa tan cái sương đêm giá lạnh của màn đêm tĩnh mịt. vài tia nắng nhỏ tinh nghịch khẽ gõ vào khung cửa kính chiếc xe đang chuyển động. lòng tôi bấy giờ cảm thấy thật nhẹ nhàng, đôi mắt tôi khẽ nhắm lại,tôi chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Xế tà, ánh nắng đã có đôi phần dịu đi, hương sen thơm ngát nhưng không quá nồng. gió nhè nhẹ thổi qua từng kẻ tóc, mặt trời đã dần lặn xuống sau những dãy núi cao lớn phía tít xa kia. Cảnh vật thật hữu tình! Tôi ngồi bên dòng sông Nin, tay mân mê cánh sen tinh khiết, đôi mắt chăm chú nhìn vào đóa hoa trước mặt. một bàn tay to lớn dịu dàng đặt vào eo tôi, thanh âm âm trầm cất lên : “ chúng ta mau trở về cung Caerulea thôil”, tôi quay lại không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ.
“ Tuyết Y em mau dậy , chúng ta đi ăn trưa thôi!” Hứa khải lay lay cơ thể tôi
Tôi mơ màng, một lúc sau mới đáp lại : “ vâng”
Tôi khẩn trương xuống xe, tiến lại quán ăn khá nổi tiếng về đặc sản địa phương. Ngồi xuống bàn, tôi không ngừng suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó, tại sao tôi lại thấy người đàn ông đấy? cảm giác tựa như quen thuộc, cũng như xa lạ, làn da rám nắng khỏe khoắn, trên cổ có mang sợi dây truyền thập tự có tay cầm, một biểu trưng cho “ cuộc sống” của Ai cập cổ đại. Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, bà chủ lớn tiếng bảo nhân viên bê đồ ăn ra cho khách. Anh nhân viên bê ra đặt trước mặt tôi, thấy tôi mãi suy nghĩ gì đó Giai kỳ khẽ đánh tiếng gọi tôi. tôi giật mình, ngơ ngác nhìn cô.
“ Tuyết y mau ăn thôi, em suy nghĩ cái gì mà đâm chiêu vậy?”
“ dạ không có gì đâu !”
Tôi tự nhéo má mình 1 cái đau điếng, gặt bỏ suy nghĩ trong đầu, tôi bắt đầu thưởng thức đặc sản trước mắt. …… đã no nê, chúng tôi nhanh chóng lên xe, để chuẩn bị khởi hành.
Vừa đặt chân lên, tôi đã thấy phía trước ghế của tôi một người đàn ông mặc áo hoodie màu xanh đậm che mặt, tôi không tài nào nhìn rõ khuôn mặt anh ta, đặt biệt anh ta có đeo 1 sợi dây truyền thập tự có tay. Tôi quay lại, thủ thỉ vào tai của Giai Kỳ hỏi: “ ai vậy, chị?”
“ là người thứ 4 được đi với chúng ta đấy, anh ta ngồi chỗ đó từ lúc em ngủ đấy, chị thấy anh ta cứ thần thần, bí bí tốt nhất nên tránh xa 1 chút”
Tôi “ồ” một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, về lại chỗ ngồi, bật bài hát yêu thích mà chill. Chuyến hành trình vẫn tiếp tục.