Trong đó gần nửa số tu sĩ cuối cùng chết ở trong miệng dưới vuốt yêu thú, dĩ nhiên, vì vậy mà yêu thú cấp thấp bỏ mạng cũng nhiều hơn. Nhưng với năng lực sinh sản hùng mạnh của yêu thú, chỉ cần cho chúng một thời gian không dài lắm là có thể sinh ra đầy đàn như trước.
Có thể hấp dẫn tu sĩ không để ý an nguy của thân mình, tìm đủ mọi cách lùng giết, là vì có ích lợi thật lớn thôi thúc. Bởi vì đối với người tu tiên mà nói, một thân yêu thú toàn là bảo bối.
Phàm là yêu thú cấp hai trở lên, đều sẽ tu luyện trong cơ thể xuất hiện một thứ giống như nội đan, ở chỗ tương tự như Đan Điền của tu sĩ loài người. Có thể nói rằng tu vi linh lực của yêu thú cơ hồ nằm cả trong nội đan của nó, một khi mất đi nội đan, chẳng những yêu thú mất hết tu vi, quá nửa cũng sẽ khó lòng giữ được tính mạng.
Đối với tu sĩ loài người mà nói, nội đan này là bảo bối vô cùng trân quý. Nó không chỉ có thể dùng để luyện chế pháp khí thậm chí pháp bảo, hơn nữa sử dụng nội đan làm nguyên liệu chính để luyện chế linh đan diệu dược cũng là một thủ đoạn quan trọng để các tu sĩ tăng tiến tu vi hoặc đột phá bình cảnh.
Không chỉ có nội đan, sừng trên đầu, vây yêu thú, tay chân móng vuốt… rất nhiều bộ phận cũng cứng rắn vô cùng, hoặc trời sinh có được một ít thần thông khó lòng tin được, có thể dùng để luyện chế pháp khí, thậm chí pháp bảo.
Trong Tàng Thư các có mấy chục quyển sách đặc biệt nói tới những chuyện liên quan với yêu thú, có thể thấy rằng nhiều chủng loại yêu thú được người tu tiên coi trọng tới mức nào.
Mặc dù từ lúc Triệu Địa tu hành đến nay đã có mười năm, nhưng hắn cũng chưa từng tiếp xúc qua yêu thú, tự nhiên đối với dị loại trong truyền thuyết này vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa hắn chưa có chút kinh nghiệm gặp gỡ yêu thú lần nào, suy đi nghĩ lại rốt cục quyết định đi theo con đường khác an toàn hơn. Mặc dù phải mất thêm vài ngày so với đường kia, nhưng vẫn tốt hơn bỏ mặc tính mạng của mình một cách hô đồ.
Tuy nói thể lực người tu tiên hơn xa người bình thường, nhưng đối với Triệu Địa chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng bốn, sau khi chạy một ngày đường núi vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn cảm thấy nên ngừng lại ăn một chút gì, yên ổn nghỉ ngơi một đêm, hôm sau trời sáng lên đường cũng không muộn. Lúc Triệu Địa rời khỏi Giản gia, trên người cũng không mang theo túi nước, cũng không có mang bất kỳ lương khô gì, dù sao muốn giải quyết vấn đề ăn uống đối với một người tu tiên căn bản không phải là việc khó gì. Thậm chí sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhờ có linh lực hùng mạnh nuôi dưỡng, thân thể các tu sĩ đã hoàn toàn khác với phàm nhân, có thể đạt tới cảnh giới Ích Cốc, hoàn toàn không cần ăn uống bất kỳ thứ gì, chỉ cần hô hấp thổ nạp thiên địa linh khí là được.
Lúc này Triệu Địa khuếch tán toàn bộ lực chú ý của mình ra xung quanh. Với thần thức hùng mạnh của hắn, đã có thể theo dõi được nhất cử nhất động trong phạm vi vài chục thước. Bất kể là tiếng giun bò dưới đất hay cỏ phát ra những làn hương thơm, hay ong mật hút nhụy, trên cánh còn dính một ít phấn, những thứ này đều xuất hiện rõ ràng ở trong đầu Triệu Địa. Cảm giác khống chế cảm nhận hết thảy xung quanh như vậy khiến cho Triệu Địa cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Nếu là khoảng cách xa hơn một chút, cảm giác của hắn sẽ không linh mẫn được như vậy, nhưng cử động của một con thỏ hoang đang gặm cỏ ngoài trăm thước vẫn bị Triệu Địa chú ý tới.
Triệu Địa thi triển cho mình một loại pháp thuật cấp thấp là Nặc Hình thuật. Chỉ thấy một luồng linh quang chớp động bao lấy thân thể hắn, cả người hắn lập tức biến mất trong vùng rừng núi này. Đương nhiên pháp thuật ẩn giấu thân hình cấp thấp như vậy chỉ có hiệu quả với phàm nhân, nếu gần đó có người tu tiên, chỉ cần sử dụng pháp thuật Linh Mục thuật cũng là cấp thấp sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy nhất cử nhất động của Triệu Địa.
Sau khi Triệu Địa thi triển ra Nặc Hình thuật, không hề kinh động chút nào tới con thỏ hoang đang ăn cỏ kia, len lén đi tới sát bên cạnh nó. Sau đó hắn đánh ra một Hòa Cầu thuật nho nhỏ cách con thỏ kia chừng nửa thước. Một đốm lửa bùng lên, nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu nho nhỏ chừng nửa thước, mà con thỏ đang mê mải ăn cỏ hoàn toàn không hay biết gì cũng đã bị lực nổ làm cho chết ngay tại chỗ.
“Vừa rồi mình tính toán uy lực Hòa Cầu thuật kia hết sức vừa vặn, nếu lớn hơn chút nữa nhất định sẽ đốt con thỏ này thành than.” Triệu Địa xách con thỏ dưới đất lên, thầm khen ngợi mình vài câu, đồng thời cũng nghĩ rằng: “Mình phải tranh thủ thời gian luyện tập sử dụng pháp khí thật nhiều, dùng pháp khí giết dã thú sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa trong sách đều nói Tu Tiên Giới mạnh sống yếu chết, còn nguy hiểm hơn mấy phần so với thế tục giới, có thêm một chút thủ đoạn tự vệ cũng tốt”
Hắn dùng hỏa cầu nổ một hố nhỏ, dùng lá cây gói thỏ lại chôn xuống đó, trên đắp lên một lớp đất, lại gác ngang bảy tám nhánh cây lớn bằng cánh tay.
Ngón tay hắn lại tụ một ngọn lửa to như hạt đậu. nhẹ nhàng búng vào nhánh cây. Nhánh cây lập tức bốc cháy mãnh liệt, chỉ trong thoáng chốc bảy tám nhánh cây đã cháy thành tro bụi.
– Ngọn lửa do linh khí tụ thành này thật hết sức tà môn, uy lực lớn như vậy có vẻ không dễ khống chế. Đất xung quanh hẳn đã rất nóng, chờ chừng nửa cảnh giới nữa, hẳn là thỏ sẽ chín, chi bằng nhân cơ hội này tranh thủ luyện cách khống chế pháp khí…
Hắn từ trong túi da thú ra một pháp khí hình như ngọn phi đao, lưỡi đao dài chừng ba tấc, bề rộng chừng một tấc, chuôi đao cực ngăn, toàn đao chỉ lớn chừng bàn tay, toàn thân hiện lên ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Tiểu đao này là một món hạ phẩm pháp khí, lại được Triệu Địa đặt cho một cái tên vô cùng uy vũ: Trảm Tiên Phi Đao. Đây là món pháp khí mà gia tộc tặng cho hắn lúc hắn đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bốn, cũng là món pháp khí duy nhất trước mắt của hắn.
Triệu Địa chậm rãi vận chuyển linh lực thông qua bàn tay rót vào trong phi đao, đồng thời bao phủ thần thức lên trên thân đao. Phi đao kêu soạt một tiếng, lập tức bay vọt lên không.
Thao túng pháp khí chính là Ngự Khí thuật, là thủ đoạn cách không khống vật tu sĩ thường dùng. Ngoại trừ phải rót linh lực vào trong pháp khí, khiến cho pháp khí thành lập liên lạc linh lực cùng tu sĩ, còn phải dùng thần thức ý niệm khống chế nhất cử nhất động của pháp khí.
Triệu Địa khẽ quát trong miệng một tiếng, đồng thời trong đầu ra sức tưởng tượng tình hình tiểu đao bay đi về phía trước.
Quả nhiên Trảm Tiên Phi Đao mang theo một đạo lam quang, tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía trước, trong chớp mắt đã bay ra xa ngoài mười mấy thước.
– Trở về!
Trong đầu Triệu Địa đưa ra một chỉ thị khác cho phi đao, mà lúc này dường như phi đao tỏ ra miễn cưỡng, run lên vài cái mới chậm rãi quay đầu bay tới trước mặt Triệu Địa.
“Xem ra bây giờ ta chỉ có thể khống chế phi đao trong phạm vi xung quanh mình mười thước, nếu vượt qua phạm vi này sẽ rất khó khống chế thuần thục.” Triệu Địa thầm nghĩ như vậy, từ khi hắn có được món pháp khí này, trước sau cũng đã từng luyện tập qua Ngự Khí thuật bảy tám lần, rốt cục hôm nay đã có thể miễn cưỡng điều khiển nó ở gần bên mình.
Hắn lại luyện tập mấy lượt như vậy nữa, vừa thử xem tối đa phi đao có thể bay đến bao xa mới mất đi khống chế của mình, cũng luyện tập cách khống chế linh hoạt trong phạm vi gần mình.
Ước chừng nửa giờ sau, một mùi thơm từ trong hố bay ra, Triệu Địa ngưng luyện tập.
Hắn chỉ ăn hai chân con thỏ đã no rồi, tiện tay tìm một mảnh lá chuối dài chừng nửa thước, thi triển một đạo Hóa Vũ thuật. Chỉ trong thoáng chốc, không khí trên lòng bàn tay hắn ngưng kết thành vô số bọt nước li ti, hóa thành mưa phùn chậm rãi rơi trên lá chuối, rất nhanh đã đầy lá chuối.