Tuy rằng Triệu Địa cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì, tu sĩ họ Khuông vui vẻ nói tiếp:
– Nếu ngươi luyện chế ra Tinh Đồng nguyên liệu thượng đẳng như vậy, sẽ thưởng năm khối linh thạch, làm nhiều thưởng nhiều, không giới hạn số lượng. Nếu ngươi cứ tiếp tục làm tốt như vậy, ta sẽ đem một phần tuyệt kỹ luyện khí của mình truyền thụ cho ngươi.
Triệu Địa lòng thầm oán hận, vị Khuông sư thúc này đã trả rẻ công lao cực khổ của hắn. Những Tinh Đồng nguyên liệu mà hắn tinh luyện, nếu mang ra phường thị bán, giá cả hẳn sẽ cao hơn tối thiểu gấp mười lần phần thưởng của Khuông sư thúc. Nhưng mặt hắn vẫn tỏ ra mừng rỡ, vội vàng đáp:
– Đa tạ Khuông sư thúc, sư điệt nhất định cố gắng gấp bội, kính xin sư thúc chỉ điểm đạo luyện khí nhiều một chút cho sư điệt.
Sau khi tu sĩ họ Khuông nghe Triệu Địa vâng dạ luôn miệng, hài lòng gật đầu một cái. nhìn về phía hai người Mã Cao, Phương Phủ nói:
– Về phần hai vị sư điệt, mặc dù lần này luyện chế ra mấy khối Tinh Đồng nguyên liệu, nhưng lãng phí nguyên liệu nhiều hơn, vốn là phải trừng phạt nhẹ. Nhưng nể tình Triệu sư điệt, cũng không truy cứu chuyện này. Sau này cũng phải dụng tâm nghiên cứu nhiều hơn, nếu các ngươi cũng có thể luyện chế ra Tinh Đồng nguyên liệu thượng phẩm như vậy, cũng sẽ được thưởng.
Nói xong, y cũng vứt cho hai người Mã Cao, Phương Phủ mấy khối hạ phẩm linh thạch, Sau đó vung tay áo lên, cuốn đi toàn bộ Tinh Đồng nguyên liệu trước mặt ba người, mà những phế liệu lại không hề đụng tới.
Sau khi Khuông sư thúc thu hồi Tinh Đồng nguyên liệu, liền nghênh ngang rời khỏi Bách Đoán đường. Bọn bốn người Triệu Địa thi lễ, lấy mắt tiễn y rời đi.
– Triệu sư đệ, ngươi thật sự có thiên phú về luyện khí, chỉ vừa mới tới đã được phân cho phòng luyện khí trung phẩm. Khuông sư thúc đối xử với ngươi tốt thật!
Đợi sau khi tu sĩ họ Khuông đi xa, Lục Văn nói với Triệu Địa:
– Sau này Triệu sư đệ vỗ cánh bay cao, cũng đừng quên chư vị sư huynh đệ!
– Không dám không dám, Lục sư huynh quá khen rồi, tiểu đệ chỉ là may mắn mà thôi.
Triệu Địa cuống quýt nói cảm tạ, nhưng trong lòng hết sức bất đắc dĩ. Hai câu này của Lục Văn hiên nhiên là cố ý chĩa mũi dùi vào người hắn. Quả nhiên, mặc dù hai người Mã Cao cùng Phương Phủ đều lên tiếng chúc mừng Triệu Địa, lại mơ hồ hiện ra chút vẻ địch ý.
Triệu Địa cũng không có cách nào, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Cũng may ba người chẳng qua chỉ dừng lại một chút, nhận từ Lục Văn một túi trữ vật chứa một đống lớn quặng Tinh Đồng, lại trở về phòng luyện khí.
Khi hai tên tu sĩ phụ trách trông chừng phòng luyện khí nghe nói Khuông sư thúc yêu cầu phân phối cho Triệu Địa một mình một gian phòng luyện khí trung phẩm, cũng phải lấy làm kinh hãi.
Triệu Địa chỉ làm như không nhìn thấy, hắn giao ra miếng ngọc 125, đổi lại miếng ngọc có số 18.
Triệu Địa vào nhà đá số 18, phát hiện không gian trong này rộng gấp đôi khi trước, đầu rồng hai bên vách đá cũng có thêm hai cặp nữa. Trên mặt đất có thêm một chiếc thảm ngồi không biết dùng da yêu thú gì chế thành, ngoài ra cũng không khác gì nhà đá 125.
Trong phòng luyện khí trung phẩm này, Triệu Địa không còn lo lắng bất cứ chuyện gì khác, chuyên cần khổ luyện, thời gian từng ngày trôi qua.
Cứ cách một hai tháng hắn sẽ rời khỏi phòng luyện khí một lần, giao Tinh Đồng nguyên liệu mà hắn luyện chế cho Khuông sư thúc, đổi lấy một số linh thạch không nhiều lắm.
Vì không muốn phô trương, trong mười mấy khối Tinh Đồng nguyên liệu bình thường, hắn lại cho vào một khối Tinh Đồng nguyên liệu thượng đẳng tốt hơn một chút. Làm như vậy thỉnh thoảng khiến cho Khuông sư thúc cảm thấy vui mừng, nhưng cũng không quá chú ý.
Cuộc sống như thế kéo dài bốn năm tháng, Triệu Địa nhận được tin miệng do Giản Hinh Nhi sai người mang tới, nói là hội giao dịch nửa năm một lần của nội bộ Thái Hư môn sắp sửa cử hành ở Cổ Lĩnh nhai. Nếu như Triệu Địa muốn tham gia, nửa tháng sau có thể đi tìm nàng ở Thiết Thuyền phong.
Triệu Địa đã sớm dùng hết linh đan trên người, vẫn muốn đi trao đổi một phen, vừa nghe được tin tức này đâu chịu bỏ qua.
Dù sao chỉ cần mỗi tháng nộp lên cho Khuông sư thúc đủ số lượng Tinh Đồng nguyên liệu, y không hề hỏi tới ba người Triệu Địa làm gì. Chuyện này khiến cho Triệu Địa cầu còn không được, lại có thêm vài phần hảo cảm với Khuông sư thúc.
Hôm đó, Triệu Địa giá ngự Phi Vũ pháp khí đi tới Thiết Thuyền phong. Ngọn núi này cách Long Thủ nhai một cái khe, đỉnh núi cao ngất trong mây, tựa như cự hạm ngẩng đầu cho nên có tên này. Trên đỉnh có một khối đá khổng lồ cao hơn trăm trượng đứng thẳng, chính là tiêu ký của Thiết Thuyền phong.
Ngọn núi này cũng không bị cấm chế đại trận phong tỏa, chẳng qua là ở giữa sườn núi có vài sơn cốc bị mây mù che lấp quanh năm, xem ra chính là vườn thuốc của lão nhân họ Tôn, sư bá của Giản Hinh Nhi.
Công việc của Giản Hinh Nhi chính là giúp vị sư bá này xử lý vườn thuốc, hàng năm thu hoạch một ít dược thảo, thời gian còn lại có thể tự do tu luyện, cũng là một phần việc khiến cho người ta phải đem lòng hâm mộ.
Triệu Địa móc ra một đạo truyền âm ngọc phù màu đỏ, nhỏ giọng nói mấy câu vào đó. Truyền âm phù lập tức vẽ ra một đạo hồng quang, bay vào trong mây mù biến mất không thấy.
Một lát sau, trong mây mù liền truyền tới thanh âm của Giản Hinh Nhi:
– Ngũ Căn ca tới thật đúng lúc!
Vừa dứt lời, một thiếu nữ vận y phục màu hồng phấn hết sức đáng yêu xuất hiện trước mặt Triệu Địa.
– Vì sao muội lại ăn mặc như vậy?
Triệu Địa sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
– Sao hả, khó coi ư?
Giản Hinh Nhi chu cao đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Triệu Địa ho khan một tiếng, nói:
– Đương nhiên là dễ coi, bất quá muội không sợ làm cho người khác chú ý sao?
– A, không sao cả, cả ngày mặc bộ y phục màu xám tro kia khó coi chết đi được, hiếm có khi Ngũ Căn ca đi cùng người ta vào phường thị, nên muội mới mặc bộ y phục xinh đẹp này.
Giản Hinh Nhi tươi cười rạng rỡ.
– Được rồi, chúng ta lập tức đi đi, lộ trình không phải là gần.
Triệu Địa bất đắc dĩ nói.
Hai người giá ngự Phi Vũ pháp khí, sóng vai bay đi Cổ Lĩnh cốc.
– Muội nghe người ta nói Ngũ Căn ca là luyện khí kỳ tài, tháng thứ nhất đã luyện chế ra Tinh Đồng nguyên liệu thượng đẳng, còn được phân phối một gian phòng luyện khí trung phẩm, phải vậy không?
– Nào có khoa trương như vậy, cái gì mà kỳ tài, bất quá là ta may mắn một chút mà thôi.
Dọc trên đường đi, hai người trò chuyện cười cười nói nói, kể cho nhau nghe những chuyện về Thái Hư môn mà mình biết.
– Ngũ Căn ca huynh biết không, trong môn có một vị Bạch sư thúc thân mang Băng Linh Căn, chưa tới ba mươi tuổi cũng đã đột phá đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ, được khen là đệ nhất tu luyện kỳ tài của Thái Hư môn trăm năm qua! Tư chất tốt như vậy thật là làm người ta hâm mộ, nếu muội là tu sĩ Dị Linh Căn thì hay quá.
– Còn có một vị gọi là Tân Nguyệt sư tỷ, là sư tỷ tiến vào Thái Hư môn cùng lúc với muội. Nghe nói một thời gian trước sau khi rời khỏi sơn môn, cũng không thấy xuất hiện nữa. Mọi người đều đoán già đoán non, nói Tân sư tỷ đã gặp phải độc thủ! Tu Tiên Giới thật là hết sức nguy hiểm.
– Tân sư tỷ mất tích hơn nửa năm, hai tháng trước sư bá nàng bất quá chỉ hỏi thăm vài câu, sau đó cũng không nhắc tới nữa, những đệ tử trong môn cũng gần như không ai nhắc, người của Thái Hư môn thật là lãnh khốc vô tình.
Phần lớn thời gian đều là Giản Hinh Nhi nói không ngừng, cũng kèm theo rất nhiều lời cảm thán, Triệu Địa bất quá chỉ thỉnh thoảng phát biểu mấy chữ bình luận.
Hai ba canh giờ sau, hai người đi tới Cổ Lĩnh cốc.
Cổ Lĩnh cốc xây dựng hàng trăm lầu các đủ các sắc thái, phần lớn đều là xây dựng hai bên con đường lớn có tên là Cổ Lĩnh nhai. Lúc này trên Cổ Lĩnh nhai đã có khá đông tu sĩ tụm năm tụm ba lui tới, chỗ trống hai bên lề đường cũng đã có không ít tu sĩ bày hàng tạm thời. Tình cảnh này khiến cho Triệu Địa nhớ tới Lưu Vân phường thị có mấy phần tương tự.