Sau khi Triệu Địa bay mấy canh giờ, đã tới gần Chiêu Ẩn phong bị mây mù nồng đậm bao phủ, lập tức bị tiêu ký của Chiêu Ẩn phong là Chiêu Ẩn tuyền thu hút.
Đây là một ngọn linh tuyền phun ra dưới chân Chiêu Ẩn phong, do vô số dòng suối từ vách núi hội tụ mà thành, cũng chính là một trong ba đại linh tuyền của Khuông Lư Sơn mạch, nổi danh vì chất nước trong suốt như ngọc, tinh thuần ngọt lịm. Xung quanh linh tuyền mọc mấy gốc trà sum suê xanh biếc, chính là Vân Vụ Linh Mính đại danh đỉnh đỉnh trong các loại linh trà.
Bên cạnh linh tuyền có một cái tiểu đình bốn cạnh thanh nhã, thỉnh thoảng có những tu sĩ yêu thích trà đạo rảnh rỗi tụm năm tụm ba ở chỗ này, dùng nước Chiêu Ẩn tuyền nấu Vân Vụ Linh Mính, vừa uống trà vừa đàm đạo cũng là một cái thú tiêu dao.
Triệu Địa thấy trong tiểu đình đã có hai tên Luyện Khí kỳ tu sĩ đang chờ sẵn, suy đoán hẳn cũng là ngoại môn đệ tử được phân tới đây làm luyện khí đệ tử.
Triệu Địa còn biết một người trong đó, chính là tu sĩ tên Mã Cao ngày trước đã nhắc tới tứ đại gia tộc tu tiên của Thái Hư môn.
Mã Cao cũng nhận ra Triệu Địa, từ xa đã lên tiếng chào. Triệu Địa lập tức đáp xuống bên cạnh tiểu đình, thu hồi Phi Vũ pháp khí.
– Triệu huynh, huynh cũng được phân đến làm luyện khí đệ tử ư?
Sau khi Mã Cao thi lễ một cái bèn hỏi.
Triệu Địa cũng thi lễ với hai tên tu sĩ kia, đáp lại:
– Không sai, có lẽ hai vị đạo hữu cũng vậy…
– Chuyện này cho thấy mấy người chúng ta duyên phận không cạn, sau này nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau. Triệu huynh, vị này là Phương Phủ Phương đạo hữu. Phương huynh, vị này là Triệu Địa Triệu đạo hữu.
Mã Cao giới thiệu một chút cho hai người. Triệu Địa cùng tu sĩ họ Phương kia cũng ôm quyền thi lễ lẫn nhau, miệng kêu hạnh ngộ. Mã Cao lại nói:
– Ta đến sớm hơn hai vị đạo hữu một chút, đã phát ra truyền âm phù, hẳn là một lát sau sẽ có thông đạo mở ra, để cho ba người chúng ta tiến vào Chiêu Ẩn phong này. Chiêu Ẩn phong này không hổ là trọng địa luyện khí luyện đan của bản môn, cấm chế pháp trận cỡ lớn bao phủ toàn ngọn núi này mở ra hàng năm, nghe nói dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không cách nào dễ dàng phá trận tiến vào.
Ba người nhìn ngọn sơn phong mây mù dày đặc trước mặt, trong lòng ai nấy theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, nhất thời im lặng.
Ba người Triệu Địa chỉ chờ giây lát, bên trong mây mù dày đặc liền xuất hiện biến hóa. Một trận linh quang chớp động, trong mây mù thình lình xuất hiện một chiếc thang mây rực rỡ dài gần trăm trượng, rộng hai ba trượng, nối từ tiểu đình thẳng vào sâu trong mây mù.
Ba người vội vàng bước lên thang mây, đi sâu vào trong núi.
Đi qua thang mây, mây mù bị bỏ lại sau lưng, bọn Triệu Địa mới thấy được chân diện mục của Chiêu Ẩn phong này. Chiêu Ẩn phong này thật đúng là khác với những ngọn sơn phong khác, chẳng những trên đó không hề có cỏ cây xanh biếc um tùm như phần đông, hơn nữa đá núi nơi này lại là màu đỏ sẫm. Hơn nữa ba người còn cảm giác được rõ ràng. Chiêu Ẩn phong không có một ngọn cỏ này cũng có nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Mặc dù tu vi bọn Triệu Địa đã đạt tới mức này, đã là nóng lạnh bất xâm, biến hóa nhiệt độ bình thường, tự nhiên ba người sẽ không để ý. Nhưng nhiệt độ thấp nhất của Chiêu Ẩn phong này cũng còn cao hơn bên ngoài không ít, nếu như phàm nhân tiến vào, e rằng không ở được lâu sẽ không chịu nổi sức nóng.
Ba người im lặng không lên tiếng đi qua một đoạn đường núi không dài, đã tới trước một thạch điện. Trước điện có một tảng đá màu đỏ rất lớn, trên có khắc ba chữ to Bách Đoán đường mạnh mẽ hữu lực.
Thạch điện này cũng là dùng một loại ngọc thạch trắng muốt trong suốt xây thành, vô cùng nổi bật giữa nền đá núi màu đỏ sẫm.
Ba người mới vừa bước một bước vào cửa điện, lập tức cảm thấy nhiệt độ chợt giảm xuống không ít, lại gần như nhiệt độ bên ngoài.
Triệu Địa lập tức nhớ lại tên của loại ngọc thạch trắng như tuyết mà thạch điện này sử dụng: Hàm Ngọc.
Không biết là Triệu Địa xem trong quyển sách nào, chỉ biết Hàn Ngọc cũng là một loại tài liệu luyện khí thường gặp, bất quá Hàn Ngọc khác nhau ẩn chứa linh lực cũng khác nhau rất lớn. Thông thường dựa theo linh lực từ ít đến nhiều, có thể chia làm Hàn Ngọc trăm năm cùng Hàn Ngọc ngàn năm. Nếu lấy Hàn Ngọc trăm năm làm tài liệu chính, có thể chế ra trung phẩm thậm chí thượng phẩm pháp khí. Nếu dùng Hàn Ngọc ngàn năm, sẽ có cơ hội luyện chế ra cực phẩm pháp khí.
Hàn Ngọc xây nên thạch điện này, theo mức độ linh lực phát tán mạnh yếu có thể thấy được chỉ là Hàn Ngọc mười năm hoặc là mấy chục năm mà thôi. Nhưng cả một đại điện lớn được sử dụng toàn là tài liệu này, quả thật cũng là một khoản không nhỏ.
Trong thạch điện có một tu sĩ trung niên thân hình hơi mập, chừng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên chiếc Thái Sư ỷ duy nhất trong điện, nhắm mắt khép hờ.
Từ dao động linh lực phát tán trên thân thể người này, Triệu Địa có thể phán đoán tu vi người này hơi thấp hơn so với Mã lão đầu, phải là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Bất kể là tu vi hay hình ảnh đều hết sức phù hợp với vị Khuông sư thúc mà ba người bọn họ muốn tìm. Ba người nhìn nhau một cái, không ai dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng thẳng. Nghĩ đến một thời gian rất dài sau này mình phải làm việc ở nơi này dưới tay tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, không ai trong ba người dám đường đột lên tiếng quấy rối, chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh. Ba người đứng như vậy trong bảy tám canh giờ.
Cho dù là thể chất của người tu tiên, đứng nguyên một tư thế trong thời gian dài như vậy, ba người cũng cảm giác có chút tê chân. Nhưng tu sĩ trung niên kia vẫn không có dấu hiệu gì là thức tỉnh.
Mã Cao nhỏ tuổi nhất trong ba người, cũng là kẻ không nhịn được trước tiên. Khi y sắp sửa chuẩn bị lên tiếng đánh thức tu sĩ trung niên kia, đối phương chợt ngáp một cái, mở mắt ra.
Không đợi ba người mở miệng, tu sĩ trung niên liền chủ động nói:
– Ba người các ngươi chính là ngoại môn đệ tử mới nhập môn năm nay phải không. Không tệ, đứng lâu như vậy coi như là có nghị lực.
– Ta chính là Khuông sư thúc mà các ngươi muốn tìm, bất quá nếu các ngươi muốn trở thành một tên luyện khí đệ tử, ta còn phải khảo hạch một phen, không phải là bất cứ người nào cũng có thể nắm giữ Luyện Khí thuật. Ngoại trừ có nghị lực ra, kỹ thuật cùng kiến thức cần thiết ắt không thể thiếu.
Tu sĩ họ Khuông lại nói tiếp.
“Khảo hạch ư? Vì sao Mã lão đầu kia lại không đề cập tới điểm này? Lão chỉ nói sơ qua một câu, bảo ta về xem điển tịch có liên quan tới luyện khí mà thôi…”
Triệu Địa thầm nhủ trong lòng, nháy mắt thầm mắng tu sĩ họ Mã kia vô số lần.
Nhưng vị Khuông sư thúc kia căn bản không cho ba người thời gian chuẩn bị, vừa mới nói muốn khảo hạch, lập tức chỉ Triệu Địa hỏi:
– Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi có biết lửa cần dùng luyện khí nên để ý chỗ nào không?
Triệu Địa đáp:
– Luyện khí thông thường cần dùng đến Tiên Thiên Chân Hỏa. Cái gọi là Tiên Thiên Chân Hỏa, chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên mới có, là do linh lực phát ra từ trong Đan Điền hình thành một cỗ Tiên Thiên hỏa diễm. Loại Tiên Thiên Chân Hỏa này không cần tu luyện, chỉ cần tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ sẽ có.
– Trừ Tiên Thiên Chân Hỏa luyện khí ra, còn thường dùng Địa Hỏa, tức Địa Phế Chi Hỏa. thay thế Tiên Thiên Chân Hỏa luyện khí. Địa Phế Chi Hỏa xuất phát từ một ít chỗ sâu dưới lòng đất có địa chất đặc thù, uy lực còn cao hơn Tiên Thiên Chân Hỏa thông thường vài phần.
– Nếu điều chỉnh lợi dụng Địa Phế Chi Hỏa một cách thích hợp, dùng để luyện khí còn thích hợp hơn cả Tiên Thiên Chân Hỏa. Bởi vì Tiên Thiên Chân Hỏa cần hao phí rất nhiều linh lực, không thích hợp sử dụng trong thời gian dài.
Triệu Địa dừng một chút, lại tiếp tục nói:
– Nghe nói còn có một phương pháp lợi dụng một ít yêu thú cấp hai trở lên thuộc tính Hỏa phun ra Yêu Hỏa luyện khí. Tình huống cụ thể, sư điệt không rõ ràng lắm.