“Mẹ..” Ánh mắt của tôi mãnh liệt run lên, cảm thấy mọi thứ phía trước dần mờ đi, nước mắt..tôi cảm giác nước mắt của mình đang rơi xuống.
Bây giờ, mặc dù đã tìm lại gia đình của mình nhưng tôi, vẫn không thể nào cười một cách hạnh phúc được. Mẹ của tôi, bà ấy đã không còn trên đời này nữa rồi!
“Bảo bối ngoan, đừng khóc! Em nhìn xem, ở đây không phải vẫn còn có ba và anh hai sao? Chúng ta là một gia đình!” Vừa nói, bàn tay của Đường Khả Phi vừa ân cần lau nước mắt cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, người này là..anh hai của tôi sao? Còn có người đàn ông kia nữa, ông ấy..thực sự là ba của tôi sao?
Tôi cảm thấy có gì đó không chân thực, nó cứ như một giấc mơ vậy. Trong giấc mơ, tôi được gặp lại gia đình của mình, có ba, có anh trai, bọn họ đều rất yêu thương tôi.
Tên của tôi là Đường Khả Khả, không phải Lăng Tịnh!
Từ hôm nay, tôi đã có gia đình của mình, nhà của tôi là Đường gia, nhưng có lẽ tôi sẽ không về được, bởi vì tôi chính là hung thủ giết người, chính tôi đã lấy đi mạng sống của tên lưu manh đó, rồi tôi cũng sẽ phải trả giá cho hành vi phạm tội của mình.
Nhưng tại sao phải là lúc này, tôi không muốn lại sống trong cảnh tù lao đó, tôi có gia đình, tôi muốn sống bên gia đình của mình!
“Con gái à, bây giờ hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe! Dù có thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ không để con phải chịu khổ.”
Nghe được những lời này của ba tôi, trong lòng tôi thực sự rất vui, cảm giác được gia đình của mình bảo vệ thật tốt biết mấy..
“Anh hai, để ba ngồi xuống đây trước đã.”
Lời của tôi vừa dứt thì cả anh trai và Hứa Cẩn Phác mới vội bước lại, mỗi người một bên muốn dìu ba tôi ngồi xuống, lễ phép với người lớn như vậy, thật không ngờ lần này lại bị ba tôi phũ phàng chối bỏ.
“Anh còn mặt dày ở lại đây à?”
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là lùi lại một chút, ánh mắt mang theo tia ảm đạm chậm rãi nhìn về phía tôi: “Cháu chỉ muốn xem cô ấy một chút thôi!”
Càng nói, ba tôi lại càng thêm tức giận: “Tôi không cần biết. Bây giờ anh lập tức rời khỏi đây cho tôi!”
“Ba, đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khoẻ. Cứ mặc kệ anh ấy!” Tôi thấy vậy liền tiến tới vuốt ve bàn tay đầy nếp nhăn của ba, mong ông ấy có thể nguôi giận, nào ngờ lại để cho ông ấy phát hiện tôi đã mất đi một ngón tay.
“Tiểu Khả, tay của con tại sao lại như vậy? Có phải là do tên tiểu tử đó làm hay không?”
Tôi lập tức lắc đầu giải thích: “Không phải đâu ạ. Cái này là do con tự bất cẩn.”
“Con đừng cố bảo vệ nó! Đừng nghĩ ta không biết mấy năm qua nó đã đối xử với con và cả cháu trai của ta như thế nào. Nó vì tội ác của người phụ nữ kia gây ra mà trút hết mọi đau khổ lên người con gái của ta, rồi sau đó lại hối hận. Hối hận? Nó không đủ tư cách! Chỉ cần Đường Thiên Trạch ta còn sống trên đời này, thì nó đừng hòng động đến một sợi tóc của con gái ta!”
Lần này đến lượt anh trai tôi lên tiếng nói giúp: “Ba à, dù sao hai đứa cũng đã có con với nhau. Lẽ nào ba muốn Tiểu Kình của chúng ta không có cha sao?”
Ba tôi quả quyết nói: “Ta không quan tâm!”
“Ba, đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không? Con không muốn nghe đâu!”
Tôi thực sự không muốn câu chuyện này kéo dài thêm nữa. Nên tốt nhất hãy kết thúc nó ở đây!
“Được. Ta nghe lời con, không nhắc nữa. Con gái à, bây giờ hãy nói cho ta nghe, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là hôm nay, Tiêu Liệt lấy tính mạng của Trương Kiệt ra để ép con phải lấy hắn, Trương Kiệt là người đã giúp đỡ con rất nhiều nên con không thể bỏ mặt cậu ấy được, vì vậy con đã đồng ý với điều kiện của Tiêu Liệt. Nhưng may mắn là giữa lúc con sắp đi theo hắn thì cháu gái của hắn là Lạc Tịnh đã đến kịp thời và đưa con rời khỏi đó. Cô ấy nói với con rằng cô ấy đã cứu được Trương Kiệt, nhưng hiện tại cậu ấy vẫn còn đang hôn mê. Không lâu sau, cô ấy đột nhiên nhận được một cuộc gọi, hình như là tin xấu về Trương Kiệt nên trông cô ấy có vẻ rất lo lắng. Tiếp đó, cô ấy mới đưa cho con một khẩu súng mô hình, bảo con hãy xuống xe và đợi taxi đến đưa con về nhà của Hứa Cẩn Phác. Con đã tin lời cô ấy đứng đợi ở đó, một lát sau con nhìn thấy có hai tên lưu manh từ trong bụi cây bước ra, bọn họ có ý đồ xấu với con, con rất sợ cho nên đã dùng súng để đe doạ bọn họ, nhưng bản thân con cũng không ngờ mình lại vô ý vấp ngã, mọi chuyện sau đó..”
“Ta hiểu rồi. Tiểu Khả à, con cứ yên tâm ở đây đợi tin tốt của ta, ta hứa sẽ không để con phải ở đây lâu đâu!”
“Cảm ơn ba!”
“Ngoan. Vậy ta đi trước đây. Con ở trong này, nếu có kẻ nào dám ức hiếp con thì hãy nói với ta, ta xử đẹp chúng hết!”
Tôi cười lễ phép: “Vâng ạ!”
“Ta đi đây!” Dứt lời, ba tôi chậm rãi đứng dậy, lúc chuẩn bị xoay người, thấy Hứa Cẩn Phác vẫn đứng ở đó nhìn tôi chằm chằm, ba tôi liền nhíu mày nói: “Anh còn đứng đó làm gì? Mau cút đi cho tôi!”
Lần này cũng là anh hai tôi lên tiếng khuyên ngăn: “Thôi mà ba, chuyện của chúng thì cứ để tự chúng giải quyết với nhau đi. Chúng ta đi xử lý bọn người xấu kia trước đã.”
“Đi thôi!” Nghe anh ấy nói như vậy, ba tôi mới chịu rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi tôi và người đàn ông đó…