Lạc Tịnh nói một tràng dài nhưng thứ duy nhất còn đọng lại trong đầu tôi chính là câu nói: ‘Trương Kiệt của tôi đã không phải chết oan uổng như vậy.’
Lúc đó, tôi thực sự không dám tin vào tai mình. Lạc Tịnh nói..Trương Kiệt đã chết?
Không. Không thể nào. Rõ ràng vừa rồi Tiêu Liệt còn cho tôi xem tình trạng của cậu ta cơ mà? Sao có thể nói chết là chết được chứ?
Nhưng nếu Trương Kiệt vẫn còn sống thì Lạc Tịnh tại sao lại thành ra bộ dạng như bây giờ? Tôi không quan tâm đến mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ là đôi mắt sưng tấy kia..không thể nào là giả được!
Suy cho cùng thì Trương Kiệt vẫn còn sống hay đã bị Tiêu Liệt giết chết?
“Hẳn là các người sẽ không biết, rằng Trương Kiệt là người đàn ông mà tôi yêu nhất trêи thế gian này..”
“Bao năm qua, tôi vẫn luôn âm thầm dõi theo anh ấy, cũng từ đó tôi mới phát hiện..hoá ra người anh ấy để tâm đến lại chính là Lăng Tịnh cô. Bấy nhiêu đó còn chưa thấm thía gì so với việc anh ấy..lấy tôi ra làm con tin để cứu hai mẹ con cô. Tôi thực sự nhìn không ra, ở cô rốt cục có điểm đặc biệt gì mà có thể khiến cho Hứa Cẩn Phác, chú tôi và cả Trương Kiệt..bọn họ đều vì cô mà gây nên biết bao tội ác.”
“Cho nên Lăng Tịnh, cô tốt nhất nên chết đi. Và tôi, sẽ là người làm việc đó! Đi!”
Vừa dứt lời Lạc Tịnh đã hung hăng siết lấy eo tôi, trước sự ngỡ ngàng của Tiêu Liệt từng bước kéo tôi lùi về sau.
“Lạc Tịnh..” Là giọng nói của Tiêu Liệt, hắn nhìn thấy tình cảnh nguy kịch trước mắt, bất thình lình quỳ rạp xuống đất: “Đừng làm hại cô ấy! Chú cầu xin con!”
Lạc Tịnh cười lạnh: “Muốn cô ta không chết sao? Vậy chú làm cho Trương Kiệt sống lại đi!”
Tiêu Liệt im lặng.
“Không làm được chứ gì? Đi thôi!”
…
Lạc Tịnh vẫn đang tập trung cho việc lái xe, từ khi rời khỏi Tiêu gia cho đến giờ cô ấy hầu như im lặng, tôi cũng vậy, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại như đang dậy sóng, những lời nói của Lạc Tịnh vẫn chưa thôi ve vãn bên tai tôi.
Cô ấy nói Trương Kiệt đã chết. Mà Tiêu Liệt cũng không hề phủ nhận điều này.
Tiêu Liệt chính là hung thủ giết người. Hắn đã giết Trương Kiệt!
Nghĩ đến đó, nước mắt của tôi lại vô thức rơi xuống, bàn tay đang đặt trêи đùi cũng gắt gao siết chặt. Trương Kiệt! Tại sao cậu không đợi chị? Tại sao lại bỏ đi trước?
“Lúc nãy làm cô sợ rồi phải không?” Giọng nói của Lạc Tịnh bất ngờ cất lên giữa không gian tĩnh lặng khiến tôi có chút giật mình, cô ấy không những nói mà còn đưa khăn giấy cho tôi lau nước mắt.
Ban đầu tôi thực sự hoang mang vì biểu hiện kỳ lạ này, người đơ như một pho tượng, ánh mắt khó tin nhìn Lạc Tịnh.
“Lau nước mắt đi!”
“Cảm ơn.” Tôi nhanh chóng nhận lấy khăn giấy, thấy sắc mặt của Lạc Tịnh đã tốt hơn ban nãy, trong lòng tôi đột nhiên nổi lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tôi hy vọng những lời cô ấy đã nói, tất cả đều không phải sự thật. Mà sự thật là, Trương Kiệt vẫn còn sống!
Lạc Tịnh dường như cũng nhìn thấu được nỗi lòng của tôi, liền nhẹ giọng nói: “Chú của tôi đích thực đã ra tay với Trương Kiệt, nhưng anh ấy thật ra vẫn chưa chết. Là tôi đã cứu anh ấy, ngay cả chú tôi cũng không ngờ đến khả năng này.”
Vừa nghe Lạc Tịnh nói xong, tôi đã vui mừng đến nổi muốn hét lên. Trương Kiệt thực sự chưa chết!!
Hoá ra Lạc Tịnh làm như vậy chính là để cứu tôi thoát khỏi tay của Tiêu Liệt.