Vừa dứt lời Hứa Cẩn Phác đã khẩn trương bước về phía tôi, ngồi xuống giường, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của tôi.
“Tịnh, em nghe anh nói, một lần thôi được không em?”
Tôi nghe vậy mới chậm rãi mở mắt ra, nhưng cũng chẳng buồn nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đó.
Lúc này, Hứa Cẩn Phác mới nhẹ giọng nói: “Bây giờ anh có việc phải ra ngoài một chút, em hãy ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Khi nào anh về sẽ mở cửa cho em. Có được không?”
Mở cửa?
Tôi không khỏi nhíu chặt hàng lông mày, ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông.
Cậu ấy nói như vậy, lẽ nào là..muốn giam lỏng tôi lại sao?
Mà Hứa Cẩn Phác dường như đã nhìn thấu được tâm tư của tôi, liền lên tiếng giải thích: “Giải quyết xong công việc anh sẽ lập tức về nhà với em và con. À phải rồi, em không phải rất thích mì bò sao? Xong việc anh sẽ mua về cho em.”
Tôi nhếch môi cười khổ một tiếng, đã là giờ phút nào rồi, nghĩ tôi vẫn còn tâm trạng ăn uống sao?
Cậu ấy có phải đang có vấn đề về thần kinh không? Tôi thực sự sắp bị tên này bức điên rồi!
“Cút đi! Đừng ở đây nhiều lời với tôi làm gì.” Tôi lạnh lùng cất giọng, đồng thời cũng chán ghét dời ánh mắt đi nơi khác.
Hứa Cẩn Phác thở dài, có chút bất lực, lúc ấy tôi đột nhiên cảm giác trái tim mình như thắt lại, không hiểu mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này?
Tôi từ từ khép mắt. Mệt mỏi quá! Tôi không muốn nghĩ nữa, không muốn nghĩ tới nữa…
Nhưng đúng lúc này, Hứa Cẩn Phác lại một lần nữa vùi mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực của cậu ấy khi phả vào da thịt mẫn cảm khiến thân người tôi khẽ run lên: “Anh biết sai rồi. Em có thể..đừng lạnh nhạt với anh như vậy được không, Tịnh?”
Biết sai? Cậu ấy biết sai thì đã sao?
Không làm sao cả. Tôi không quan tâm.
Hứa Cẩn Phác thấy tôi không đáp, qua một lúc cũng chịu bỏ cuộc, nặng nề ngồi thẳng dậy rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngay khi một tiếng ‘tạch’ vừa cất lên, tôi đã khẩn trương rời giường, mặc lại bộ quần áo mà trước đó đã bị Hứa Cẩn Phác cởi ra rồi vứt bừa bãi xuống sàn.
Thật ra trước đó tôi đã lên kế hoạch để trốn khỏi đây, không ngờ giữa chừng lại bị tên kia đến phá đám. Giờ đã đến lúc tôi bắt đầu hành động.
Cửa phòng không mở được, tôi ra ngoài bằng cửa sổ, may mắn là phòng ngủ của Hứa Cẩn Phác nằm ở tầng hai, nên tôi chỉ cần cố định một đầu dây thừng vào thành cửa rồi theo đó mà trượt xuống.
Có lẽ Hứa Cẩn Phác không nghĩ tới việc tôi sẽ trốn khỏi phòng nên cũng không mấy phòng bị, nhưng ở cổng chính vẫn còn vài tên đứng gác, cách duy nhất để tôi thông qua đó chỉ có thể là trèo tường.
Sau một hồi miệt mài, tôi rốt cục cũng vượt qua được bức tường cao ngất ngưỡng kia. Nhưng chỉ vừa đáp xuống mặt đất thì đã thấy ở đằng xa, một chiếc siêu xe đang lao thẳng về phía tôi, không thể lẫn vào đâu cho được. Là xe của Hứa Cẩn Phác!
Thế là tôi nhanh trí tìm một gốc cây to để nấp vào, đợi đến khi chiếc xe đã đi xa tôi mới lấy di động ra để gọi taxi.
…
Sau khoảng bốn mươi phút, chiếc taxi mới chậm rãi đỗ lại trước cổng một ngôi biệt thự. Tôi thanh toán cho bác tài rồi khẩn trương bước xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn toàn bộ ngôi biệt thự, đôi tay tôi vô thức nắm lại thành quyền. Lần này, tôi nhất định phải đưa Trương Kiệt an toàn rời khỏi đây!
“Tiểu Tịnh!”
Khi nghe được có người gọi tên mình, tôi mới vội vã nhìn về hướng đó.
Phía sau cánh cổng sắt là một người đàn ông mặc vest trắng, hơn nữa trêи tay hắn lúc này còn có một bó cẩm tú cầu màu tím thật đẹp, khuôn mặt anh tuấn không giấu nổi được nụ cười hạnh phúc khi hắn nhìn tôi.
Trong lúc tôi vẫn chưa nhận thức được chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thì cánh cổng đã tự động mở rộng sang hai bên, người đàn ông tao nhã tiến lại phía tôi.
“Em đến rồi, cô dâu của anh!”
Cô dâu?
Tôi kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, hai mắt trừng lớn nhìn người trước mặt.
Tiêu Liệt, hắn muốn tôi..
Không. Chuyện này không thể được!
“Chú đừng bước tới!”
Tiêu Liệt ngay lập tức dừng bước, hắn không nói, nhưng lại lấy di động ra, mở một đoạn video rồi đưa đến trước mặt tôi.
Bên trong là hình ảnh một người đàn ông đang bị trói chặt trêи chiếc ghế, còn có thể là ai ngoài Trương Kiệt. Trêи người cậu ta, không có chỗ nào là không bị thương.
Thật đúng là một lũ khốn nạn.
______
Dạo này Nhi hơi bận + một tí lười cho nên ra chap hơi chậm. Mọi người thông cảm nha!
Cuối cùng Nhi chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha. Yêu yêu 😘😘