Mẹ Kế – Chương 82: Căng thẳng – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 82: Căng thẳng

“Không cần. Bây giờ em muốn đi cứu ai cũng được, tôi sẽ không cản!”

Tôi mặc kệ cậu ấy có nói gì đi chăng nữa, vẫn lặng lẽ theo sau, bởi người đàn ông này chẳng qua chỉ là đang giận lẫy mà thôi. Huống hồ trong chuyện này người có lỗi chính là tôi.

Hứa Cẩn Phác đi một mạch về tới phòng ngủ của mình, vừa bước vào bên trong đã lập tức khoá trái cửa bỏ lại tôi ở bên ngoài.

Bây giờ, tôi thực sự rất lo lắng cho vết thương của cậu ấy nhưng cũng không biết làm sao để khiến cho người đàn ông kia chịu mở cửa.

Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.

“Hứa Cẩn Phác, nếu như anh không mở cửa thì tôi..sẽ ngay lập tức đi tìm Tiêu Liệt.”

Nói xong, tôi thử áp tai vào cửa phòng để nghe xem bên trong có động tĩnh gì không, thật không ngờ chỉ một giây sau đó, cửa phòng đột nhiên mở toạt ra, cơ thể tôi theo quán tính ngã về phía trước, vừa hay ngã vào trong ngực của người đàn ông.

Hứa Cẩn Phác liền thừa dịp ôm chặt lấy tôi, bên tai chợt truyền đến tiếng thở nặng nề của người đàn ông.

Thấy Hứa Cẩn Phác không nói, bàn tay tôi mới nhẹ nhàng siết lấy thắt lưng tráng kiện của cậu ấy, khuôn mặt khẽ vùi vào lồng ngực ấm áp kia, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi vì đã làm cho anh bị thương!”

Hứa Cẩn Phác vẫn không nói gì, nhưng vừa rồi tôi đã nghe được tiếng thở phào của cậu ấy.

Tôi hơi nhíu mày: “Phác, anh không có gì để nói với em sao?”

Hứa Cẩn Phác nâng giọng hỏi: “Em nghĩ xem anh nên nói cái gì bây giờ?”

Nói như vậy, cậu ấy thực sự không có lời gì muốn nói với tôi rồi..

Đúng vậy, bởi vì tôi lúc này cũng không có lời gì để nói.

Nghĩ thế, tôi từ từ nới lỏng vòng tay đang ôm lấy thân người của cậu ấy: “Vậy mau buông em ra đi, em muốn về phòng với con!”

Nghe tôi nói như vậy, Hứa Cẩn Phác không những không buông tay mà còn ôm tôi chặt hơn: “Trả lời thật lòng, em có phải đã yêu anh?”

Một câu hỏi kia không khỏi khiến lồng ngực tôi nhói đau. Tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy?

Yêu? Một chữ yêu này tôi cũng không biết phải định nghĩa nó như thế nào. Tôi chỉ biết mỗi khi ở cạnh người đàn ông này, thì trái tim tôi dường như không còn thuộc về mình nữa, tôi thực sự..không thể điều khiển được nó!

Nhưng có lẽ, có lẽ thôi..tôi đã yêu người đàn ông này mất rồi.

Cảm giác này.. thực sự không dễ chịu một chút nào!

Tôi im lặng một lúc lâu rồi mới cho cậu ấy câu trả lời.

“Em vẫn nhớ năm đó, ba của anh đã nói với em, ông ấy nói rằng khi ở bên cạnh anh, em sẽ rất khó để xác định được cảm xúc thật của mình, bởi vì Hứa Cẩn Phác anh là một người vô cùng vô cùng đặc biệt..”

“Thế nên..”

“Thế nên em không thể cho anh một đáp án cụ thể được.”

Lúc này, Hứa Cẩn Phác bỗng cười nhạt một tiếng: “Có gì là không cụ thể chứ? Em yêu thì cứ nói là yêu, không yêu thì cứ thẳng thừng mà từ chối. Nhưng có một điều thế này..” Nói đến đây, Hứa Cẩn Phác mới từ từ buông tôi ra, hai tay của cậu ấy nhẹ nhàng giữ lấy vai tôi, vẻ mặt rất tự tin: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp anh thì em, đã yêu rồi. Nếu không em chắc gì đã chấp nhận dâng hiến đời con gái của mình cho một người đàn ông xa lạ như anh, à không, phải là một thằng nhóc chỉ mới mười sáu tuổi cơ chứ.”

Nghe cậu ấy nói một tràng dài, thứ cuối cùng còn đọng lại trong đầu tôi chỉ là ba chữ, vô liêm sỉ!

Theo tôi thấy bấy nhiêu đó thương tích dường như vẫn còn chưa đủ đối với tên này!

Tôi thẹn quá hoá giận, vừa lớn tiếng mắng vừa dùng ngón tay điểm điểm vào ngực của Hứa Cẩn Phác: “Lúc đó là do anh mặt dày, anh xấu xa, anh gạ gẫm em. Hứa Cẩn Phác, anh đúng là đáng chết!”

Hứa Cẩn Phác không ngăn động tác của tôi, ý cười bên khoé môi lộ rõ sự gian tà: “Em nói không sai. Hứa Cẩn Phác anh chính là như vậy.”

Tôi hờn dỗi bĩu môi: “Việc anh làm giỏi nhất chính là bắt nạt em, mọi lúc mọi nơi đều có thể bắt nạt em!”

Hứa Cẩn Phác khẽ nhướn mày: “Em dám nói là mình không thích đi!”

“Đồ thần kinh. Tránh ra!” Tôi lạnh lùng đẩy Hứa Cẩn Phác ra xa rồi tức giận bỏ đi.

“Nè bà xã..”

Ngay khi Hứa Cẩn Phác vừa níu tay tôi lại thì di động của cậu ấy cũng đồng thời đỗ chuông, tôi lập tức dừng bước, còn cậu ấy thì buông tay, có chút hụt hẫng…

Lúc tôi quay đầu nhìn thì đã thấy Hứa Cẩn Phác đang hướng lưng về phía mình, tuy không thể thấy được nét mặt của cậu ấy lúc này, nhưng tôi hoàn toàn có thể nghe ra được sự căng thẳng trong lời nói của cậu ấy.

Ban đầu tôi còn nghi ngờ người gọi đến là Tiêu Liệt, nhưng thật ra không phải.

“Cháu nghe đây ạ!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.