Nói xong, tôi lập tức đi vào phòng gọi Tiểu Kình ra, tôi nói với con trai rằng tôi đang có việc cần phải giải quyết ngay, trước mắt sẽ cho thằng bé ở chỗ của Hứa Cẩn Phác.
Con trai tôi là một đứa trẻ rất hiểu chuyện nên khi nghe tôi nói như vậy, thằng bé liền răm rắp nghe theo.
Hứa Cẩn Phác để con trai tôi ở biệt thự Hứa gia, cậu ấy nói với tôi là Hứa lão gia cũng đang rất nôn nóng gặp đứa cháu trai của mình nên quyết định đưa Tiểu Kình đến đây để bầu bạn với ông ấy.
Xe vừa đỗ lại trước sảnh lớn của Hứa gia thì đã thấy có rất nhiều vệ sĩ và người hầu đứng chờ sẵn ở đó, điều này cũng khiến tôi yên tâm phần nào.
“Thời gian này, em và con hãy ở lại Hứa gia, còn về chuyện của Trương Kiệt thì cứ giao cho anh, được không em?” Hứa Cẩn Phác nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt thập phần dịu dàng.
Tôi khẽ nhíu mày: “Cái đó tôi sẽ suy nghĩ lại. Bây giờ đưa Tiểu Kình vào trong trước đã.”
Hứa Cẩn Phác suy nghĩ một rồi mới gật đầu: “Được.”
Dứt lời, cậu ấy xuống xe mở cửa cho tôi: “Đưa con trai cho anh!”
Tôi có hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đưa con trai đang ngủ trong lòng mình qua cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng rời khỏi xe.
Hứa Cẩn Phác bế Tiểu Kình đi trước, còn tôi thì lặng lẽ bước theo sau. Hứa Cẩn Phác thấy thế liền bước chậm lại một chút.
“Bà xã vẫn nhớ đường về phòng của anh chứ?” Hứa Cẩn Phác hơi ngoảnh lại, tôi nhìn thấy một nửa khuôn mặt góc cạnh của cậu ấy dường như là..đang cười. Mà giọng điệu của cậu ấy lúc nói lại còn vô cùng ám muội.
Tên này đúng thật là đáng ghét!
Tôi lạnh lùng dời ánh mắt đi nơi khác, nghiêm giọng nói: “Không nhớ gì hết.”
“Vậy để đêm nay, anh từ từ nhắc cho em nhớ, từng thứ một!”
“Anh dám?”
…
Đợi đến khi Hứa Cẩn Phác đặt con trai xuống giường, tôi mới khẩn trương kéo cậu ấy ra ngoài.
“Mau đưa tôi đi tìm Trương Kiệt!”
Khi chúng tôi đi tới cầu thang, Hứa Cẩn Phác chợt dừng bước: “Khoan đã!”
Tôi thực sự đã không còn đủ kiên nhẫn, cũng không muốn trông chờ vào bất kỳ ai.
Ba năm qua, Trương Kiệt đối xử với tôi như thế nào, tôi đều ghi nhớ hết. Lần này, cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào đi chăng nữa thì tôi, cũng tuyệt đối không để cậu ta xảy ra chuyện!
“Khoan khoan cái gì? Anh không muốn đi thì một mình tôi đi cũng được!”
Nói xong, tôi buông tay của Hứa Cẩn Phác ra rồi đi xuống cầu thang, tôi đương nhiên biết cậu ấy sẽ đuổi theo nên cố gắng đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng điều khó tin là vẫn bị cậu ấy đuổi kịp.
Hứa Cẩn Phác bắt lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi vào trong ngực mình: “Bây giờ cậu ta đang ở trong tay Tiêu Liệt, em cũng biết hắn ta gian xảo như thế nào mà, em nghĩ mình đủ khả năng để cứu Trương Kiệt ra khỏi đó sao? Em nghĩ thứ hắn muốn là gì? Không phải là Lăng Tịnh em sao!?”
Tôi quật cường nhìn đôi mắt giận dữ của người đàn ông, tuy cậu ấy nói không sai nhưng chả nhẽ cứ ngồi đó chờ chết.
Không thử thì làm sao biết được có cứu được hay không?
Tôi tin mình có thể cảm hoá được hắn!
“Hứa Cẩn Phác, anh đừng cản tôi!” Tôi cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh để đối diện với cậu ấy.
Hứa Cẩn Phác nhíu chặt hàng lông mày: “Không thể nào!”
Không thể nào! Cậu ấy không thể ngăn cản được tôi!
Liền đó, tôi hung hăng cắn vào vai của cậu ấy một phát rồi đẩy ra xa, nhưng do lực đạo quá mạnh, tôi đã vô tình..đẩy Hứa Cẩn Phác ngã xuống cầu thang.
Sau khi lăn qua mấy bậc thang, thân thể cao lớn của người đàn ông nằm bất động dưới sàn nhà, trêи trán có rỉ ra một ít máu tươi.
“Phác!” Đến lúc tôi phản ứng được thì Hứa Cẩn Phác đã chống tay ngồi dậy. Tôi thở phào một tiếng nhẹ nhõm, thật may là cậu ấy không bị làm sao.
“Để tôi giúp anh!” Tôi thấy vậy chạy đến muốn dìu cậu ấy đứng lên, thật không ngờ Hứa Cẩn Phác từ chối lòng tốt của tôi, tự mình đứng dậy.
Khuôn mặt của cậu ấy lúc này phải nói là rất lạnh, cũng chẳng buồn nhìn đếm xỉa đến tôi đã bước chân lên cầu thang.
Tôi lo cậu ấy sẽ vấp ngã, vội bước theo sau.
“Xin lỗi!” Vừa rồi, tôi thực sự đã quá kϊƈɦ động.
Nghe tôi thành khẩn xin lỗi, Hứa Cẩn Phác vẫn lãnh đạm bước đi.
“Để tôi băng bó lại cho anh!” Một lần nữa, tôi tiến tới đỡ lấy cánh tay của Hứa Cẩn Phác, nhưng lại bị cậu ấy từ chối.
“Không cần. Bây giờ em muốn đi cứu ai cũng được, tôi sẽ không cản!”