Mẹ Kế – Chương 80: Trương Kiệt mất tích – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 80: Trương Kiệt mất tích

“Ra ngoài, tôi có chuyện riêng muốn nói với con tôi!”

Hứa Cẩn Phác đã nghe nhưng cố tình phớt lờ lời nói của tôi, chẳng những không đi mà còn mặt dày tiến về phía mẹ con tôi.

“Anh xin lỗi! Lúc nãy là anh sai, anh không nên cưỡng ép em, không nên lớn tiếng với con. Tất cả đều là lỗi của anh.” Lúc này Hứa Cẩn Phác đã đứng ở trước mặt mẹ con tôi, giọng điệu đầy ân hận.

Tôi đã chẳng còn lạ gì với mấy chiêu trò vừa đấm vừa xoa này, nên khi nghe cậu ấy nói như thế tôi liền trực tiếp cho qua, bởi vì tôi không muốn tiếp tục dây dưa không dứt với người đàn ông này, nhất là còn ở trước mặt con.

“Tôi không để bụng chuyện đó. Nếu còn có việc gì nữa thì chúng ta sẽ nói sau.”

“Được, anh sẽ đi.” Nói rồi, Hứa Cẩn Phác chậm rãi bước tới, bàn tay định xoa đầu tôi thì bị con trai kỳ thị hất ra, lần này Hứa Cẩn Phác không hề tỏ ra tức giận mà chỉ nhìn thằng bé rồi mỉm cười: “Bảo vệ cho mẹ là điều tốt. Nhưng ba không phải là người xấu, có biết không?”

Tiểu Kình khẽ bĩu môi: “Không đáng tin!”

Tôi thấy vậy liền lạnh giọng nói: “Anh đi được rồi.”

Hứa Cẩn Phác nhìn tôi: “Nhớ ăn uống đầy đủ. Anh ra ngoài giải quyết hai tên kia.”

“Nè, không được làm bậy!”

“Anh biết mà.”

Sau khi Hứa Cẩn Phác rời đi, con trai tôi ngay lập tức nêu lên thắc mắc trong lòng mình: “Mẹ ơi, chú đó là ba của Tiểu Kình thật sao?”

Chuyện đã thành ra như vậy, tôi cũng không muốn giấu thêm nữa.

“Phải. Chú đó là ba của con. Nhưng Tiểu Kình nè, con cần mẹ hay cần ba hơn?”

Tôi biết mình thực sự rất nhẫn tâm khi hỏi con câu này. Bởi vì có đứa trẻ nào lại không muốn có cả ba lẫn mẹ của mình ở bên cạnh, đằng này tôi lại bắt con phải chọn một trong hai.

Nhưng mỗi người mỗi cảnh, đôi khi chúng ta phải nên học cách chấp nhận và thích nghi với hoàn cảnh đó!

Nhìn vào đôi mắt trong veo của con trai, trái tim tôi chợt nhói lên từng cơn, tôi nghĩ mình đang làm khó con nên muốn thu lại câu hỏi kia, không ngờ thằng bé lại trả lời tôi một cách vô cùng quyết đoán: “Con có mẹ và chú Kiệt là đủ rồi ạ.”

Tôi hạnh phúc ôm con trai vào lòng: “Vậy thì được rồi.”

“Vâng ạ.”

“Tiểu Kình ở đây đợi mẹ một chút. Khi nào mẹ trở lại chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối, có chịu không?” Tôi muốn ra ngoài tẩy rửa đi mùi máu tanh hôi kia để tránh làm Tiểu Kình kinh sợ.

“Dạ được thưa mẹ.”

Ăn tối xong, con trai tôi lại trở về phòng học chữ, còn tôi thì ra phòng khách gọi điện cho Trương Kiệt, không biết cậu ta đã đi đâu mà đến giờ vẫn chưa thấy về. Nhưng gọi mãi cũng không có ai nhấc máy.

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ba người bọn họ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Thế là tôi quyết định gọi điện cho Hứa Cẩn Phác để hỏi thử xem.

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói âm trầm của người đàn ông: “Anh nghe.”

Tôi nóng ruột hỏi: “Trương Kiệt đâu?”

Hứa Cẩn Phác không vui đáp: “Hoá ra đây là lý do em gọi điện cho anh.”

“Trả lời tôi, lúc chiều anh đã làm gì Trương Kiệt?”

Hứa Cẩn Phác nghiêm túc nói: “Lúc anh rời khỏi phòng thì đã không thấy hai tên kia đâu.”

Tôi có chút bấn loạn: “Vậy phải làm sao đây? Bây giờ Trương Kiệt vẫn chưa trở về!”

Hơn nữa súng của cậu ta còn đang ở đây, nếu thực sự xảy ra chuyện không may thì cậu ta làm sao đấu lại tên Tiêu Liệt đó?

Trong lúc đang rối rắm không biết phải làm sap thì giọng nói của Hứa Cẩn Phác lại vang lên: “Trước mắt em hãy ở yên đó, anh sẽ lập tức tới chỗ em!”

“Dạ.”

Khoảng mười phút sau thì có tiếng gõ cửa cất lên, là Hứa Cẩn Phác.

“Con trai đâu?” Hứa Cẩn Phác vừa khoá cửa xong liền quay sang hỏi tôi.

“Ở trong phòng.”

“Tạm thời nếu muốn an toàn thì đưa con trai đến chỗ của anh, anh xin thề sẽ không cướp mất con trai của em giống như ba năm trước.”

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu chấp thuận.

“Hứa Cẩn Phác, tôi tin anh lần này!”

Hứa Cẩn Phác mỉm cười xoa đầu tôi: “Tuy anh có ác cảm với cậu ta, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cậu ta xảy ra chuyện.”

“Cảm ơn!”

“Được rồi. Em vào trong nói với con trai rồi chúng ta đi!”

“Được.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.