Mẹ Kế – Chương 77: Nhu nhược – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 77: Nhu nhược

“Các người, biến đi hết cho tôi!”

“Tịnh, em đừng manh động, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng!” Lần này đến lượt Tiêu Liệt lên tiếng khuyên ngăn tôi, nhưng hắn nghĩ hắn là ai, lời nói của hắn đối với tôi, thật ra chẳng có một tí trọng lượng nào.

Thế nên tôi phớt lờ lời nói của hắn, chuyển sang nhìn tới khuôn mặt anh tuấn của Hứa Cẩn Phác, lúc này đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm vốn có, đôi mắt tựa như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng không biết ẩn sâu trong đó còn có biết bao phong ba bão táp đang chực chờ..

Tôi thở nhè nhẹ, mí mắt hơi rũ xuống: “Hai người giúp tôi đưa Phí Ngọc đến bệnh viện, tôi có chuyện riêng muốn nói với Hứa Cẩn Phác.”

“Được.” Trương Kiệt nói xong liền quay sang nói với Tiêu Liệt: “Không nghe tiểu bảo bối của anh nói gì sao?”

Tiêu Liệt gắt gỏng đáp: “Tôi không có bị điếc.”

Trước khi cùng Trương Kiệt đưa Phí Ngọc rời đi, Tiêu Liệt còn để lại một câu: “Hứa Cẩn Phác, nếu mày dám chạm vào cô ấy một lần nữa, tao hứa sẽ tổ chức cho mày một tang lễ thật trịnh trọng!”

Sau khi bọn họ rời đi, không gian rộng lớn chỉ còn lại mỗi tôi và Hứa Cẩn Phác.

Từ từ hạ súng xuống, ánh mắt của tôi lạnh băng nhìn về phía người đàn ông: “Sáng nay, tôi nhớ anh đã nói sẽ không đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”

Hứa Cẩn Phác không đáp.

“Đàn ông nói được làm được. Tại sao anh lại không giữ lời? Hay là anh đến đây, hoàn toàn là vì người phụ nữ kia, Phí Ngọc?”

Cậu ấy vẫn tiếp tục im lặng.

Im lặng sao?

Tôi cúi đầu cười khổ một tiếng, rất lâu sau mới ngẩng đầu mà nhìn vào mắt người đàn ông: “Anh không muốn nói chuyện với tôi, không sao cả! Tôi nói một mình cũng được…Vừa rồi, tôi đã cho chúng ta một cơ hội, nhưng mà..anh đã không cần nó. Nếu đã như vậy..”

Hứa Cẩn Phác không đủ kiên nhẫn để nghe tôi nói hết, bằng tốc độ siêu nhiên nào đó đoạt lấy khẩu súng trong tay tôi, ném nó nằm bất động dưới sàn nhà, từ đầu chí cuối đều là ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn tôi, cho đến khi thân thể đã bị cậu ấy áp chặt vào tường..

Đôi tay tôi lúc này đều đã bị Hứa Cẩn Phác giam lại trêи đỉnh đầu, một chân thon dài của cậu ấy cố ý chen vào giữa hai chân tôi, không cho tôi có cơ hội bỏ trốn.

“Lập tức nói xin lỗi anh, như vậy anh sẽ xem như em chưa nói gì.” Đôi mắt người đàn ông giăng đầy tơ máu, từng lời thốt ra đều mang theo sát khí khiến cho người ta không rét mà run.

Tôi thật sự không thể hiểu được mình rốt cục đã làm sai cái gì, để rồi phải nói xin lỗi cậu ấy. Thật sự không thể hiểu!

Tôi chậm rãi ngước mắt, không một chút e dè, thẳng thắn hỏi: “Cho tôi một lý do, nếu đúng thật là tôi đã sai, tôi sẽ xin lỗi anh, thậm chí là quỳ xuống xin lỗi anh!”

“Lý do là, anh không thích nghe mấy lời đó!”

Tôi bất lực hướng mặt đi, cười lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia: “Vậy anh nghĩ tôi thích hành vi khiếm nhã của anh lúc này sao? Anh nghĩ tôi thích lắm sao Hứa Cẩn Phác?”

Nói đến đây, khoé môi người đàn ông bỗng nâng lên ý cười thật gian manh: “Nếu không thích, tại sao ba lần bảy lượt để anh cắm vào lỗ nhỏ của em đến sưng tấy cả lên? Nếu không thích, tại sao mỗi lần đều vì anh mà bắn ra? Em thực sự không thích sao?”

Tôi bị lời nói quá mức thô thiển kia làm cho phát ngượng, cảm giác hai gò má dần nóng lên, nhưng cũng không thể phủ nhận những lời cậu ấy nói..hoàn toàn là sai.

“Phải. Đều do tôi nhu nhược, cho nên mới bị anh dụ dỗ. Nói như vậy, anh đã hả dạ rồi chứ?”

“Vẫn chưa.” Vừa dứt câu, Hứa Cẩn Phác liền tiến tới cưỡng hôn tôi, không có ôn nhu, chỉ có sự khát khao được chiếm lấy. Tôi chán ghét loại cưỡng ép này!

“Dừng…ưmm..” Tôi phản kháng, rồi cũng bị sự cuồng dã của người đàn ông vùi dập, đôi môi bị tách ra nhường đường cho chiếc lưỡi giảo hoạt kia mạnh mẽ tiến vào, tôi chỉ hận không thể hung hăng cho cái tên ɖâʍ tặc này một bạt tai ngay lập tức!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.