Càng nói tôi lại càng cảm thấy sợ con người này, thử hỏi trêи thế gian có người cha nào tàn độc như hắn không?
Vừa nghĩ tới đó, hai tay tôi vô thức siết chặt lại, sau đó dứt khoát rời khỏi vòng tay của Trương Kiệt, tôi không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Phí Ngọc và đứa bé nằm đó chờ chết!
Tôi hớt hãi chạy đến chỗ của Phí Ngọc, một cách vất vả dìu cô ta đứng dậy, ngay khi tôi chúng tôi vừa đứng vững trêи mặt đất thì Tiêu Liệt đã vươn tay kéo tôi vào trong ngực mình, còn Phí Ngọc thì cứ thế mà ngã xuống đất.
“Buông tôi ra, buông ra..” Tôi dùng hết sức để thoát khỏi sự vây hãm của hắn nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể hét lên.
Tiêu Liệt vẫn khư khư ôm lấy thân thể tôi: “Tiểu Tịnh ngoan, nghe lời anh, đừng quan tâm đến cô ta.”
“Bỏ cô ấy ra!” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng cất lên ngay lập tức thu hút ánh mắt của Tiêu Liệt.
“Trương Kiệt, cậu không có tư cách lên tiếng ở đây!”
Nghe Tiêu Liệt nói như vậy, Trương Kiệt chỉ nhếch môi hừ lạnh một tiếng rồi rút ra từ thắt lưng một khẩu súng ngắn, nòng súng thẳng tấp hướng về phía Tiêu Liệt.
Thế nhưng người đàn ông bên cạnh tôi vẫn thản nhiên nói cười: “Trương Kiệt ơi Trương Kiệt, cho dù bây giờ cậu có mười khẩu súng cũng không uy hϊế͙p͙ được tôi, bởi vì thứ tôi sợ không phải là cái chết..” Nói đến đây, Tiêu Liệt bỗng quay sang nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nham hiểm: “Thứ tôi sợ nhất chính là nỗi cô đơn khi không có tiểu bảo bối này bên cạnh. Cậu hiểu không?”
Trước khí thế hiên ngang không sợ trời không sợ đất của hắn, Trương Kiệt cũng không để lộ một chút e ngại, sợ sệt nào, ngược lại bàn tay cầm súng càng thêm phần chắc nịch.
“Tôi là một người rất không kiên nhẫn. Nếu anh không thả cô ấy ra thì người vỡ sọ ngay lúc này..sẽ không ai khác ngoài anh!”
Ánh mắt người đàn ông mang theo tia lạnh lẽo đến kinh người, lời nói chứa đầy sát khí khiến ai nghe thấy cũng không khỏi cảm giác sợ hãi muốn bỏ chạy.
Tiếp sau lời nói của Trương Kiệt là một tiếng động thật lớn phát ra từ phía cửa, tôi không thể quay đầu nhìn đến khi nghe được giọng nói ấy cất lên mới biết chuyện gì đang diễn ra.
“Các người ở đây có biết cái gì gọi là đạo đức và cái gì gọi là pháp luật không?”
Là giọng nói của Hứa Cẩn Phác! Cậu ấy nói như vậy chính là muốn ám chỉ sự vô tình của chúng tôi đối với Phí Ngọc, ám chỉ Trương Kiệt biết pháp mà vẫn phạm pháp.
Đúng chứ?
Nhưng có trời mới biết khi tôi nghe được giọng nói của cậu ấy thì trong lòng tự dưng lại dâng lên một cảm giác vui sướиɠ đến lạ kỳ, giờ phút đó tôi không còn sợ gì nữa, chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy thân thể ấm áp đó một lần…
Thật không ngờ chỉ nửa ngày không gặp nhau, cảm nghĩ của tôi về cậu ấy liền thay đổi một cách chóng mặt, tôi không biết lý do là gì, cũng không muốn tìm hiểu!
“Những cái đó, tao đều không biết!” Giọng nói của Tiêu Liệt vang vọng bên tai tôi, hơi thở lạnh tanh!
Lúc này, Hứa Cẩn Phác lãnh đạm bước tới đứng đối diện với tôi, đôi mắt hẹp dài có một chút buồn bã nhưng cũng không hề mất đi vẻ uy nghiêm cố hữu, cậu ấy không nhìn tôi, chỉ nhìn Tiêu Liệt. Điều này cho thấy Hứa Cẩn Phác đang tuyệt tình với tôi như thế nào.
Hôm nay cậu ấy tới đây, một là để đưa tôi đi, hai là để chọc tức tôi. Theo tôi thấy, có lẽ là khả năng thứ hai rồi.
Tôi cảm thấy có chút kϊƈɦ động, cảm thấy không cần dựa dẫm vào bất kỳ người nào, bởi vì trêи đời này, người thương mình nhất, suy cho cùng chỉ có thể là bản thân mình!
“Trương Kiệt, cậu bỏ súng xuống trước đi..” Sau đó tôi quay sang hỏi Tiêu Liệt: “Tiêu Liệt, chú rốt cục muốn cái gì ở tôi?”
Đây rõ ràng là chuyện riêng của tôi và Tiêu Liệt, tôi không muốn có bất kỳ người ngoài nào xen vào chuyện này!
Hiện tại, tôi cũng chẳng buồn để tâm đến biểu tình của ai đó, cứ điềm tĩnh mà thương lượng với Tiêu Liệt.
“Anh muốn có em ở bên cạnh!”
Bàn tay của hắn đang trấn giữ thắt lưng tôi bỗng nhiên siết chặt lại làm cho cơ thể hai chúng tôi càng dán chặt vào nhau, nhưng tôi cũng đâu thể để cho hắn lộng hành như vậy, hai tay liền dùng sức chống đẩy trước ngực hắn: “Chú muốn cái gì cũng được. Mau buông tôi ra, tôi sắp tắt thở tới nơi rồi..”
Vừa nghe tôi kiệt sức kêu lên, Tiêu Liệt lập tức nới lỏng tay, đây phải nói là cơ hội ngàn năm có một, tôi nhất định sẽ nắm bắt thật tốt.
Dùng hàm răng sắc nhọn của mình hãm vào da thịt săn chắc của hắn, tôi rất nhanh đã thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Liệt, nhưng đến khi tôi lao đến đoạt lấy khẩu súng trong tay của Trương Kiệt thì tất cả mới thực sự kinh hãi..
“Tịnh, có gì từ từ nói!” Người đầu tiên hét lên là Trương Kiệt.
Nhìn sự hoảng hốt trêи khuôn mặt của từng người đàn ông, tôi chỉ nhoẻn miệng cười, nòng súng lạnh ngắt cũng đồng thời tiếp xúc với thái dương của tôi.
“Các người, biến đi hết cho tôi!”