Mẹ Kế – Chương 71: Bảo trọng! – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 71: Bảo trọng!

Hứa Cẩn Phác vội giữ lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Anh không hiểu.”

Không hiểu? Lẽ nào ý tứ của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

Nếu đã như vậy tôi cũng không muốn để cậu ấy khó hiểu thêm nữa. Mặc kệ Hứa Cẩn Phác đang cố giữ bàn tay mình, tôi dứt khoát thu tay về, ánh mắt kiên định nhìn người đàn ông: “Tôi nói cậu, đừng tiếp tục diễn nữa, bởi vì đây không phải ở trong phim, và tôi, cũng không phải bạn diễn của cậu. Hứa Cẩn Phác cậu nên biết, tất cả giữa chúng ta đã kết thúc từ lúc, cậu phó mặc sống chết của tôi..”

“Tịnh, năm đó anh..”

“Năm đó anh thế nào? Hứa Cẩn Phác, sự thật đã rành rành ra trước mắt như vậy, anh còn muốn giải thích cái gì đây? Anh muốn nói lúc đó anh đang bận rộn với công việc nên mới không thể đến cứu tôi? Phải không?”

Nói đến đây tôi mới dừng lại để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tôi nghĩ mình đã quá kϊƈɦ động khi nói về vấn đề này. Tôi từ từ lấy vào một hơi sâu, thấy khuôn mặt của Hứa Cẩn Phác đã vặn vẹo đến khó coi, tôi vẫn bình thản mà nói: “Nhưng tôi cũng không có ý trách anh. Anh đến cũng được, không đến lại càng tốt. Năm đó tôi đã nghĩ rằng, nếu như anh thật sự đến đó mang tôi về thì anh cũng vẫn đối xử với tôi như trước kia mà thôi. Hứa Cẩn Phác, anh thừa biết đó là điều mà tôi không muốn nhất, nhưng anh vẫn luôn để điều đó xảy ra, không phải sao?”

Nghe tôi nói như vậy, Hứa Cẩn Phác chỉ khẽ cúi đầu, tiếng thở dài mang theo sự bất lực, chậm rãi cất lên giữa bầu không khí đang căng thẳng đến nghẹt thở.

Tôi không hiểu vì sao khi nhìn thấy Hứa Cẩn Phác như vậy, thì trái tim tôi lại bất giác run lên. Bởi vì sao cậu ấy lại đáp trả tôi bằng tiếng thở dài đầy bất lực đó chứ?

Rồi đột nhiên Hứa Cẩn Phác ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt của người đàn ông vô cùng sắc bén, thứ nước lấp lánh kia đã không còn thấy đâu nữa rồi.

“Chuyện năm đó, anh khẳng định đã có sự hiểu lầm của em về anh, nhưng nếu em đã không muốn nghe anh giải thích, thì cũng được thôi, anh sẽ không giải thích nữa, và từ nay cũng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của em! Bảo trọng!”

Nói rồi, Hứa Cẩn Phác vội vàng cởi bỏ tạp dề, sau đó lạnh lùng quay lưng về phía tôi, rời khỏi phòng..

Hai mắt của tôi vẫn khoá chặt trêи thân thể cao lớn của người đàn ông cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó nữa.

Thú thật, giây phút Hứa Cẩn Phác nói ra mấy lời đó, tôi thực sự rất muốn nghe cậu ấy giải thích..

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, đây có thể chỉ là một thiết âm mưu, lần này không phải xuống giọng nài nỉ mà là tỏ ra lạnh nhạt, mục đích cuối cùng chính là muốn đánh vào điểm yếu của tôi, bởi với những gì mà cậu ấy đã làm từ trước đến nay, một người đàn ông bá đạo như vậy tôi sao có thể nói quên là quên. Không sai, Hứa Cẩn Phác muốn tôi phải cảm thấy day dứt và lưu luyến mình không thôi!

Nói cái gì sẽ không đến làm phiền cuộc sống của tôi?

Vậy tôi sẽ chống mắt lên để xem cậu ấy có thực hiện đúng như lời mình đã nói không!

Lúc tôi quay về phòng của mình thì đã thấy Trương Kiệt đang cùng Tiểu Kình dùng bữa ở phòng bếp, nhưng trông sắc mặt của cả hai đều không mấy vui vẻ.

Tôi biết bọn họ đang lo lắng cho tôi, dù sao cũng đã biến mất suốt cả buổi sáng. Nên ngay khi tôi vừa trở về, Tiểu Kình liền vui mừng chạy đến ôm lấy chân tôi, còn Trương Kiệt thì tỏ vẻ tức giận ra mặt.

“Lăng Tịnh, tôi đưa chị về đây là để chị thoả thích lên giường với thằng khác như vậy sao?” Trong lúc nóng giận, cậu ta đã không kiểm soát được bản thân mình nên mới thốt ra những từ ngữ không mấy hay ho ở ngay trước mặt con trai tôi.

Tôi không rõ vì sao cậu ta lại biết được chuyện này, càng không hiểu vì sao cậu ta lại phản ứng mạnh đến thế.

Tôi bị sốc đến nổi, trong mấy giây đầu, tôi chỉ có thể đứng ngay ra đó nhìn cậu ta, thẳng tới khi giọng nói ngây ngô của Tiểu Kình cất lên, tôi mới vội hoàn hồn.

“Chú ơi, sao chú lại lớn tiếng với mẹ con?”

Liền đó, tôi lập tức ôm con trai lên rồi nói Trương Kiệt: “Tôi đưa Tiểu Kình vào trong, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói tiếp!”

“Uống đi!”

Sau khi đưa con trai về phòng, lúc tôi trở lại tìm Trương Kiệt đã thấy trêи tay cậu ta đang cầm một viên thuốc tròn nhỏ, khuôn mặt của cậu ta vẫn hầm hầm khó đoán, giọng điệu như ra lệnh cho tôi phải uống viên thuốc đó.

Tôi đứng yên tại chỗ, ánh mắt khó hiểu nhìn cậu ta: “Đó là cái gì?”

Trương Kiệt: “Thuốc ngừa thai!”

“Thuốc ngừa thai?”

“Phải.”

Không ngờ Trương Kiệt lại để tâm đến chuyện này. Cậu ta lo sợ tôi lại mang con của Hứa Cẩn Phác?

“Được. Chị uống!” Tôi chậm rãi bước về phía người đàn ông, cầm lấy viên thuốc trong tay của Trương Kiệt, cũng không cần dùng tới nước, trực tiếp cho thứ đắng ngắt kia vào mồm rồi nặng nề nuốt xuống.

Nhận thấy lửa giận trong mắt của Trương Kiệt đã dần tan đi, tôi mới nhẹ giọng nói: “Lúc nãy Hứa Cẩn Phác nói, từ nay về sau sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chị nữa. Cho nên cậu cứ yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự xảy ra.”

Lời của tôi vừa dứt thì cũng là lúc Trương Kiệt nhếch môi cười lạnh: “Có ma mới tin hắn.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.