Chỉ vừa liên tưởng đến cảnh tượng một Tiêu Liệt với khuôn mặt lạnh, giọng điệu tuyệt tình ra lệnh cho các vị bác sĩ phải phá bỏ đứa con trong bụng tôi, thì tôi đã không ngăn được những giọt nước nóng hổi cứ tiên tiếp tràn ra khoé mắt.
Lúc này, Hứa Cẩn Phác đang quỳ gối ở trêи giường, thấy tôi như muốn khóc lên thành tiếng liền kéo thân thể đang run rẩy của tôi vào trong ngực.
“Anh làm em sợ sao? Anh xin lỗi! Đừng khóc, bảo bối ngoan, đừng khóc!” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự ôn nhu vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Nói như vậy, trong lòng của Hứa Cẩn Phác..thực sự có tôi sao?
Nhưng giờ khắc này, tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa!
Tôi chậm rãi khép mắt lại, bàn tay khẽ vòng sang ôm lấy thắt lưng của Hứa Cẩn Phác, khóc thút thít.
“Đừng khóc, anh không muốn em nữa, không muốn nữa, ngoan nào!” Hứa Cẩn Phác xoa xoa đầu tôi, qua một lúc từ từ buông tôi ra, một cách dịu dàng lau đi những giọt nước còn vương lại nơi khoé mắt tôi: “Nghe lời anh, không khóc nữa!”
Tôi không nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy, cố trả lời bằng giọng mũi: “Ừm.”
Hứa Cẩn Phác thấy thế liền mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán tôi, không dừng lại ở đó, cậu ấy dường như còn muốn hôn môi tôi, nhưng tôi đã kịp thời xoay mặt sang hướng khác nhằm tránh đi nụ hôn của cậu ấy.
“Em chán ghét anh đến thế sao?” Ngữ khí của người đàn ông có chút lãnh đạm, lại có chút gì đó nặng nề.
Đối với loại câu hỏi này, nếu có thể tôi chỉ muốn đáp lại một chữ thôi: ‘Phải.’ Nhưng hiện giờ thì không thể, vì tôi không muốn lại chọc điên cái người đàn ông xấu tính này!
“Sau này cậu làm ơn, có thể đừng hỏi tôi mấy câu tương tự vừa rồi không. Cậu rõ biết tôi vừa xuống máy bay, bây giờ thứ tôi cần nhất là gì cậu biết không? Đó là nghỉ ngơi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Hứa Cẩn Phác gật đầu như đã hiểu, sau đó bước xuống giường nhặt chiếc áo sơ mi mà cậu ấy ban nãy đã vứt đi.
“Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh qua phòng gặp con trai có chút chuyện.” Mặc áo xong, Hứa Cẩn Phác chỉ để lại cho tôi một câu rồi nhanh chóng bước chân về phía cửa, cậu ấy muốn đi tìm con trai tôi?
Không thể được!
Ngay khi tấm lưng thon dài của người đàn ông vừa hướng về phía này, tôi ngay lập tức phóng xuống giường đuổi theo.
“Hứa Cẩn Phác, cậu không được đi!” Ngay khi Hứa Cẩn Phác vừa chạm tay đến khoá cửa thì tôi đã kịp lao đến giữ người cậu ấy lại, nhưng Hứa Cẩn Phác có vẻ đã hạ quyết tâm, bàn tay vẫn tiếp tục xoay khoá cửa.
Giá như khi đó tôi biết được đây chính là mưu kế của Hứa Cẩn Phác thì đã không một mực kéo cậu ấy trở lại giường. Nếu lúc đó tôi có thể sáng suốt hơn một chút thì đã không bị cậu ấy dùng thân thể cao lớn đè tôi xuống giường..
Hứa Cẩn Phác kiên cố khoá chặt hai tay tôi trêи đỉnh đầu, biểu cảm của cậu ấy lúc từ trêи cao nhìn xuống chỗ tôi chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả, lưu manh!
Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông, hô hấp vẫn còn chút hỗn loạn vì mới cùng với cậu ấy trải qua một cuộc vật lộn ở trêи giường.
“Bà xã, em rõ ràng là không muốn anh đi, vậy thì anh đây sẽ chiều lòng em, không đi nữa..” Nói xong câu đó, Hứa Cẩn Phác đột nhiên cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ tôi, không ngừng dùng môi lưỡi linh hoạt của mình kϊƈɦ thích lên vùng da mẫn cảm của tôi.
Tôi nằm dưới thân của cậu ấy vẫn ngoan cố giẫy giụa, nhưng càng như vậy, bản tính muốn chinh phục của người đàn ông lại càng trổi dậy mãnh liệt hơn.
Hứa Cẩn Phác chợt cười thấp một tiếng, sau đó đưa bàn tay nham nhỡ của mình ngang nhiên luồng vào trong áo tôi.
“Hứa Cẩn Phác, cậu không phải nói..”
Cậu không phải nói sẽ không muốn tôi nữa.
Tôi vốn định nói như vậy, nhưng chỉ mới nửa chừng thì cảm giác được áօ ɭót của mình đã bị đẩy ra khỏi vị trí ban đầu, tiếp đó là bàn tay nóng rực của người đàn ông trực tiếp phủ lên, thuần thục mà xoa nắn thành vô số hình thù kỳ quái.
“Anh đã nói cái gì?”
Lúc nói ra câu này, đôi môi của Hứa Cẩn Phác đã tìm đến một bên ngực còn lại của tôi. Khi đầu lưỡi ấm nóng kia vừa chạm đến đoá hoa nhạy cảm của mình, thân thể tôi liền không chịu được mà run lên nhè nhẹ. Đôi môi đồng thời cũng không nén được âm thanh mất kiểm soát: “Ưmm..đừng làm như vậy mà…”