Sau cuộc điện thoại đó, tôi trở vào cùng Trương Kiệt và con trai dùng bữa trưa.
Hôm nay trông sắc mặt của Tiểu Kình đặc biệt vui vẻ, có lẽ được trở về nhà mới khiến thằng bé phấn khích đến thế.
“Mẹ ơi, mẹ phải ăn nhiều vào để có sức khoẻ tốt được.”
Tôi nhìn lát thịt bò đang nằm trong bát mình, rồi nhìn sang khuôn mặt hồn nhiên của con trai, khoé môi bất giác lại nâng lên nụ cười mãn nguyện: “Cảm ơn cục cưng của mẹ!”
Nghe tôi nói như vậy, con trai tôi liền cười đến híp mắt, tiếp theo, lại gấp một lát thịt bò khác bỏ vào bát của Trương Kiệt: “Chú nè, chú cũng phải ăn nhiều vào.”
“Chú biết rồi.”
…
Kết thúc bữa trưa, Trương Kiệt liền đưa Tiểu Kình trở về phòng tiếp tục học chữ, còn tôi thì phụ trách mảng rửa bát.
Làm xong phần việc của mình, tôi quyết định quay lại phòng làm việc riêng để hoàn thành bản thiết kế mà trước còn đang dở dang.
Nhưng khi tôi chỉ vừa ngồi xuống ghế thì đã nghe có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Trương Kiệt: “Tôi vào được không?”
“Vào đi.”
Được sự đồng ý của tôi, Trương Kiệt mới mở cửa tiến vào.
“Cậu tìm chị có việc gì sao?” Khi thấy Trương Kiệt đã ngồi xuống vị trí đối diện, tôi mới cất giọng hỏi.
Trương Kiệt nhìn tôi trong giây lát, trong đôi mắt dường như có chút do dự, cả giọng điệu của cậu ta cũng không khác: “Hai ngày nữa, Tiểu Kình sẽ tròn bốn tuổi..”
Sau khi nghe Trương Kiệt nói, tôi rốt cục cũng hiểu tại sao cậu ta lại do dự như vậy.
Bởi vì năm đó, trước khi chúng tôi đặt chân tới Pháp đã từng nói, đợi đến khi con trai tròn bốn tuổi sẽ trở về nước, mục đích chính là muốn trả thù cho đứa con còn chưa kịp chào đời của tôi.
Tiêu Liệt, tôi sẽ nhớ mãi cái tên này!
Chỉ là, tôi không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Có lẽ Trương Kiệt cũng giống như tôi, cả hai đều đang luyến tiếc một thứ gì đó..
Ba năm qua, chúng tôi đã sống một cuộc sống thực sự bình yên, bây giờ đã đến lúc phải bước qua vùng an toàn đó để lấy lại những gì đã vô tình đánh mất..
Hôm nay, nếu như Trương Kiệt không nói thì tôi suýt nữa đã quên chuyện này mất rồi.
“Cậu đã thu xếp ổn thoả rồi chứ?”
“Ừ.”
“Được rồi. Vậy hai ngày nữa chúng ta sẽ về nước.”
…
Thật vậy, đúng hai ngày sau, chúng tôi đã có mặt ở sân bay, nhớ trước kia tôi cũng đã từng hứa với con trai, rằng tôi sẽ cho thằng bé trở về quê hương để học tiếng mẹ đẻ, bây giờ tôi xem như đang thực hiện lời hứa của mình.
Trong lần trở về này, tôi quả thực có chút lo sợ, bởi vì để đối phó với Tiêu Liệt không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa người đàn ông đó còn có nhiều thủ đoạn như vậy, nên tôi và Trương Kiệt tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất.
Nhưng vẫn còn một chuyện nữa, đó chính là Hứa Cẩn Phác, tôi trở về đây nhất định sẽ gặp lại cậu ấy..
Haiz, biết làm sao được, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vì số trời đã định, con người có bản lãnh đến đâu cũng không tài nào tránh khỏi. Tôi chỉ cầu mong cho mọi thứ vẫn sẽ luôn nằm trong tầm kiểm soát, để cho tôi có thể rút lui một cách an toàn nhất.
…
Sau mười mấy giờ đồng hồ, chuyến bay của chúng tôi rốt cục cũng hạ cánh an toàn. Lúc xuống máy bay, Tiểu Kình vẫn còn nằm ngủ ở trêи vai của Trương Kiệt do ảnh hưởng của việc bị lệch múi giờ.
Tôi thấy thế phụ Trương Kiệt kéo thêm một chiếc vali đi ra sảnh bay, do có sự chuẩn bị từ trước nên ngay khi chúng tôi vừa tới nơi thì đã có xe đến đón chúng tôi về khách sạn.
Khi Trương Kiệt vừa đặt Tiểu Kình nằm xuống giường của khách sạn thì di động của cậu ta cũng đồng thời reo lên. May mắn là vẫn chưa đánh thức thằng bé.
“Chị vào trong tắm rửa đi, tôi ra ngoài nói chuyện một chút.”
Nghe Trương Kiệt nói như vậy, tôi chỉ khẽ gật đầu, sau đó mang theo bộ quần áo mới đi vào toilet.
Trong lúc đang ngâm mình trong bồn tắm thì đến lượt di động của tôi reo lên. Quả không nằm ngoài dự đoán của tôi, là Hứa Cẩn Phác gọi.
Thật ra hai ngày qua cậu ấy cũng có gọi điện và nhắn tin cho tôi, nhưng tôi trước sau đều không trả lời cậu ấy. Và bây giờ cũng như thế, bởi vì tôi không muốn có bất kỳ can hệ nào với người đàn ông kia!
…
Tắm rửa xong, tôi cầm lấy di động bước ra khỏi toilet, lúc ngồi trước bàn trang điểm để sấy khô tóc, trêи màn hình di động vẫn đang hiển thị cuộc gọi của Hứa Cẩn Phác.
Tôi nhíu chặt hàng lông mày, vừa định tắt nguồn điện thoại thì tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
“Mở cửa cho anh, mau lên!”