Tôi có chút bối rối, nửa muốn đẩy cậu ấy ra, nửa không muốn, đến cuối cùng, tôi chỉ đứng yên nhìn người đàn ông.
“Bây giờ tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó, làm ơn, đừng nói nữa!” Tôi khẽ nghiêng mặt sang hướng khác, tông giọng có chút lạc đi vì nỗi xúc động.
Ba năm qua, cho dù trong tưởng tượng tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc Hứa Cẩn Phác sẽ thay đổi theo hướng này. Bởi tôi vẫn luôn cho rằng nếu sau này có vô tình chạm mặt, thì giữa chúng tôi cũng chỉ còn lại sự thù hận..
Cũng như tôi đã nói trước đó, Hứa Cẩn Phác thực sự thay đổi rồi, nhưng nguyên nhân là gì thì đến giờ phút này tôi cũng chưa thể xác định được.
Tâm tư con người vốn khó đoán, tâm tư của người đàn ông này lại càng khó đoán hơn..
Thế nên, tôi tuyệt đối phải thật cẩn trọng trước những quyết định có liên quan tới người đàn ông này!
Hứa Cẩn Phác thấy thái độ kiên quyết của tôi, chỉ cúi đầu cười thấp một tiếng, sau đó tiến tới đặt lên má tôi một nụ hôn thật khẽ: “Không sao hết. Anh chờ được, bao lâu anh cũng chờ được…”
Lúc này, tôi mới chán ghét đẩy người cậu ấy ra xa, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi..”
Hứa Cẩn Phác thở dài một tiếng rồi nói: “Ừm. Mau vào trong nghỉ ngơi đi, cũng đừng quên chăm sóc vết thương thật tốt, ngày mai anh lại vào đây thăm em và con. Tạm biệt!”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã vội xoay người rời đi.
“Khoan đã..”
Nghe được giọng nói của tôi, Hứa Cẩn Phác liền dừng bước, tuy vậy vẫn giữ nguyên dáng đứng hướng lưng về phía tôi.
Tôi nhìn đăm đăm vào tấm lưng vững chãi của người đàn ông, hai bàn tay vô thức nắm lại thành quyền: “Con gấu bông đó..có giá bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Mặc dù đang ở khoảng cách khá xa, nhưng từng chữ mà Hứa Cẩn Phác thốt ra tôi đều nghe không sót một chữ, cậu ấy nói: “Của chồng công vợ, tiền của anh, sớm muộn gì cũng thuộc về em mà thôi. Cho nên sau này, đừng nhắc tới chuyện tiền bạc với anh!”
Sau khi Hứa Cẩn Phác rời đi, tôi lập tức trở về phòng để tránh trường hợp Trương Kiệt từ toilet bước ra nhưng không thấy tôi đâu. May mắn là lúc tôi đi vào cậu ta vẫn chưa tắm xong.
…
Sáng hôm sau..
Khi tôi đang dùng bữa sáng cùng con trai thì Trương Kiệt từ bên ngoài đi vào, điềm tĩnh nói: “Bác sĩ vừa nói với tôi hôm nay Tiểu Kình có thể xuất viện được rồi.”
Tiểu Kình vừa nghe được tin này thì vô cùng mừng rỡ: “Thật hả chú? Hôm nay Tiểu Kình có thể về nhà rồi ạ?”
Trương Kiệt khẽ gật đầu, sau đó bước qua, bắt đầu công việc thu dọn quần áo.
Tôi thấy vậy cũng bước tới phụ giúp Trương Kiệt một tay, đến khi nhớ lại cậu ta vẫn chưa ăn sáng mới lên tiếng nói: “Cậu qua đó ăn sáng đi, chuyện này cứ để cho chị làm được rồi.”
“Tôi ăn rồi.”
“Cậu ăn khi nào?”
Nói đến đây, Trương Kiệt đột nhiên nhếch môi cười: “Còn hỏi nữa tôi sẽ ăn cả chị đấy!”
“Chị thì có gì để ăn?”
“Có chứ..”
“Thôi bỏ đi. Chị qua đó với Tiểu Kình.”
…
Đúng như dự kiến của Trương Kiệt, thì khoảng tầm mười giờ chúng tôi sẽ về đến nhà.
Tiểu Kình vừa trở về nhà đã chạy một mạch vào phòng tập viết chữ, còn tôi và Trương Kiệt thì vào bếp chuẩn bị cho bữa trưa.
Trong lúc Trương Kiệt đang đứng trông món súp hải sản cho Tiểu Kình thì di động của tôi bỗng đỗ chuông, người gọi tới không khác ngoài Hứa Cẩn Phác.
Ban đầu, tôi thực sự không muốn nhấc máy, nhưng cậu ấy cứ gọi đến liên tục khiến tôi không muốn tiếp nhận cũng không được.
Liền đó, tôi cầm lấy di động đi ra ban công, chần chừ một hồi mới chịu nhận cuộc gọi.
“Bà xã, con trai xuất viện tại sao không gọi điện thông báo cho anh biết?” Giọng điệu của người đàn ông có chút tức giận, tôi nghĩ một phần cũng vì tôi không chịu nhận cuộc gọi của cậu ấy nhanh hơn.
Đáp lại câu hỏi của Hứa Cẩn Phác, tôi chỉ cười lạnh một tiếng: “Chuyện này quan trọng đối với cậu sao?”
“Em có thôi đi được không. Ba năm trước, anh chỉ là tùy tiện nói ra câu đó, lẽ nào em không thể quên nó đi sao?” Cảm xúc của Hứa Cẩn Phác dường như không thể tiết chế thêm nữa, lần này, ngữ khí của người đàn ông không hề nhỏ nhẹ một chút nào.
Nếu là Lăng Tịnh của ba năm về trước thì tôi nhất định sẽ cảm thấy có một chút sợ hãi, không giống như tôi của bây giờ…
“Hứa Cẩn Phác, đối với tôi, cậu lúc nào cũng tùy tiện, có đúng không?”
Tôi chỉ hỏi cậu ấy một câu, sau đó hoàn toàn im lặng.
Tôi không biết câu hỏi đó có tác động như thế nào đến Hứa Cẩn Phác, mà phải đến vài phút sau mới nghe cậu ấy mở miệng nói chuyện: “Tịnh, anh xin lỗi, vừa rồi anh quả thực có hơi nóng nảy, anh xin lỗi. Chuyện là sáng nay, anh nhận được tin phải trở về nước để xử lý một số việc ở tập đoàn, vì vậy anh đã vội vã chạy đến bệnh viện để tạm biệt em và con trai, nào ngờ khi đến nơi thì bác sĩ lại nói thằng bé đã xuất viện. Sau đó anh mới gọi điện cho em, bây giờ anh đang ở sân bay..”
Hứa Cẩn Phác nói nhiều như vậy, nhưng thứ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi chính là câu nói, cậu ấy sắp trở về nước.
Về nước sao?
Như vậy cũng tốt. Tốt nhất là đừng bao giờ quay lại nước Pháp!
“Được rồi. Chúc cậu thượng lộ bình an!”