Khi Hứa Cẩn Phác vừa đặt tôi nằm xuống giường trong phòng cấp cứu, thì các bác sĩ và y tá ở đó đều nhìn ngón tay của tôi rồi lắc đầu.
Lúc này tôi mới dám nhìn đến vết thương của mình, quả thực không còn gì để giữ lại nữa, mọi thứ gần như đã dập nát!
“Hết phận sự của anh rồi, mau ra ngoài đi!”
Hứa Cẩn Phác nghe vậy liền cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn, giọng nói của cậu ấy vô cùng dịu dàng: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên ngoài đợi em.”
Sau khi Hứa Cẩn Phác rời đi, các bác sĩ và y tá mới bắt đầu xử lý vết thương cho tôi, nhưng chỉ qua vài bước kiểm tra tôi đã nghe một vị bác sĩ thở dài nói: “Trường hợp này, có lẽ phải cắt bỏ hai đốt tay rồi.”
Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy vết thương của mình, tôi cũng dự đoán được sẽ có tình huống này xảy ra.
“Cô ra ngoài thông báo cho người nhà của bệnh nhân biết đi.” Vừa nói với cô y tá kia xong, vị bác sĩ liền quay sang trấn an tôi: “Với nền y học tiên tiến như ngày nay, chúng tôi chắc chắn sẽ có cách trả lại một bàn nguyên vẹn cho cô, thế nên, cô cũng đừng quá lo lắng, hãy tin chúng tôi!”
“Cảm ơn bác sĩ!”
“Tốt lắm. Bây giờ chúng tôi sẽ tiêm thuốc gây mê cho cô, mọi thứ sau đó sẽ ổn thôi cô gái!”
…
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết hiện tại tôi đang mặc quần áo của bệnh nhân nằm bất động trêи giường.
Căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, thi thoảng tôi còn nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của mình cùng với đó là tiếng hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông.
Tôi chậm rãi nhìn vào mắt của Hứa Cẩn Phác, thấy cậu ấy không nói gì, tôi cũng lười mở miệng, nhưng chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được có bao nhiêu sự ân hận ở trong đó.
Tôi biết Hứa Cẩn Phác không phải cố ý, hơn nữa nếu trước đó tôi không nói ra mấy lời khó nghe đó thì cậu ấy cũng sẽ không kϊƈɦ động như vậy.
Điều quan trọng trước mắt là tôi phải làm sao để giải thích với con trai, tôi vốn định mang đồ trả lại cho Hứa Cẩn Phác rồi ra cửa hàng tìm mua một chú bông giống hệt như vậy cho thằng bé. Nhưng không ngờ..
“Túi xách của tôi đâu?”
Nghe tôi hỏi, phản ứng của Hứa Cẩn Phác có chút bất ngờ, sau đó cũng nhanh chóng bước qua lấy túi xách đang đặt trêи bàn đưa cho tôi.
“Cảm ơn.” Nói rồi, tôi dùng bàn tay không bị thương tìm di động của mình trong túi xách.
Qua một lúc, tôi cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng gấu bông uy tín ở trêи mạng.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần hỗ trợ gì ạ?”
“Tôi muốn đặt mua gấu bông, lát nữa tôi sẽ gửi hình và địa chỉ đến cho cô. Được chứ?”
“Được ạ.”
Hứa Cẩn Phác từ nãy đến giờ vẫn luôn theo dõi cuộc nói chuyện điện thoại của tôi, thật ra, tôi cũng cố tình nói cho cậu ấy nghe.
“Con gấu bông đó không dễ mua như em nghĩ..”
Tôi mặc kệ lời nói của cậu ấy, thản nhiên gửi hình và địa chỉ qua phía cửa hàng, sau đó bỏ di động xuống, từ từ nhắm mắt lại.
“Nếu không có việc gì nữa thì cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Em không cần đuổi, bởi vì anh sẽ không đi. Anh chính là mặt dày như vậy đó!”
Tôi vừa nghe xong thì lập tức mở mắt ra, lúc này Hứa Cẩn Phác đã ngồi xuống bên giường, còn nhìn tôi chằm chằm.
“Bà xã, anh xin lỗi! Nếu anh biết sẽ có chuyện này xảy ra thì đã không nổi giận với em.”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng chân thành, tôi có thể cảm nhận được điều đó..
Nhưng chân thành thì sao? Không chân thành thì sao? Mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi!
“Cậu..” Tôi vừa định mở miệng nói gì đó thì di động trong tay đột nhiên đỗ chuông, tôi vội vã mở lên xem, quả nhiên là số của cửa hàng gấu bông gọi tới.
“Thật ngại quá, mẫu gấu bông mà quý khách vừa gửi cho cửa hàng chúng tôi, hiện tại ở Pháp chỉ có đúng năm sản phẩm thôi ạ. Không biết quý khách có muốn đổi một mẫu khác, hiện cửa hàng chúng tôi đang có rất nhiều mẫu mã đẹp đấy ạ?”
“Tôi sẽ quay lại vào một dịp khác. Cảm ơn!”
Tắt di động, tôi tức giận đánh lên đùi Hứa Cẩn Phác một cái thật mạnh: “Cậu chơi tôi sao?”
Hứa Cẩn Phác khẽ cười: “Thực lòng, anh chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho em và cho con trai cưng của chúng ta.”
Tôi nhíu chặt hàng lông mày, cậu ấy trả lời như vậy là có ý gì? Muốn nói tôi tự làm tự chịu sao? Đã vậy còn cố tỏ ra thánh thiện. Thật đúng là..
“Có đau không?” Hứa Cẩn Phác bỗng nắm lấy bàn tay bị thương của tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi nhướn mày hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi có đau hay không?”
“Đợi em bình phục, đến lúc đó sẽ cho em mặc sức hành hạ anh..ở trêи giường.”
“Mơ đi!”