Mẹ Kế – Chương 58: Nên bị phế bỏ – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 58: Nên bị phế bỏ

Đến khoảng năm giờ chiều, con trai của tôi rốt cục cũng tỉnh dậy, tinh thần và thể lực của thằng bé dường như đã hồi phục rất nhiều.

“Mẹ ơi mẹ, có phải mẹ đã giành được giải quán quân của cuộc thi không ạ?”

Nhận được câu hỏi của con trai, tôi quả thật có chút hổ thẹn, bởi vì ngôi vị quán quân đó căn bản do Hứa Cẩn Phác dùng tiền mua về, đó không phải là năng lực thực sự của tôi!

Nhưng nếu nói ra sự thật, tôi biết nên nói với thằng bé như thế nào đây?

Thật đau đầu mà!

“Ừm.” Trả lời xong, tôi liền chuyển sang một chủ đề khác: “Tiểu Kình đói không? Hay để mẹ về nhà nấu cháo cho con ăn có được không?”

Tiểu Kình khẽ gật đầu: “Vậy vất vả cho mẹ rồi.”

Tôi mỉm cười xoa đầu con trai: “Vất vả gì chứ?”

Dứt lời, tôi quay sang nói với Trương Kiệt: “Lát nữa chị cũng sẽ mang quần áo mới đến cho cậu thay.”

“Được. Nhớ chú ý an toàn!”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đón một chiếc taxi trở về nhà, trêи đường về, tôi có nhờ bác tài ghé qua hiệu thuốc để mua một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp, bởi vì tôi không muốn lại mang thai với tên cặn bã đó!

Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là uống thuốc, sau đó mới bắt đầu tắm rửa, chuẩn bị quần áo cho Trương Kiệt và cuối cùng là vào bếp nấu cháo cho con trai.

Món cháo thịt băm của tôi hoàn thành chỉ sau nửa giờ đồng hồ, thật không thể phủ nhận trình độ nấu nướng của tôi đang tiến bộ qua từng ngày. Tôi tin chắc Tiểu Kình sẽ rất thích món cháo này!

Khi mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, tôi liền mang theo tất cả chúng rời khỏi nhà, nhưng chỉ vừa đi ra khỏi cổng thì đã thấy có một chiếc siêu xe đỗ sẵn ở đó.

Tôi không rõ người đang ngồi bên trong xe là ai, nhưng trong đầu lúc này đã tự khắc hiện lên một cái tên. Vì thế, tôi nghĩ mình tốt hơn nên rời đi càng sớm càng tốt.

Tôi khẩn trương bước về phía đường lớn, đúng lúc thấy một chiếc taxi đang đỗ ở gần đó, tôi vội vã bước lại mở cửa rồi ngồi vào xe.

“Bác tài, đến bệnh viện..”

Trong khi tôi vẫn chưa nói hết câu thì cửa xe bên cạnh đột nhiên mở ra, mùi nước hoa xa xỉ cũng theo đó tràn vào trong xe khiến tôi không khỏi nhăn mày, là Hứa Cẩn Phác?

“Đến bệnh viện George Pompidou!” Lúc này Hứa Cẩn Phác đã ngồi vào xe, sau đó còn nâng giọng ra lệnh cho bác tài.

Tôi khẽ nhắm mắt, chậm rãi lấy vào một hơi sâu, tôi thật sự sắp phát điên với tên khốn này rồi!

“Em sao vậy? Mệt sao?”

Ngay sau câu nói đó, tôi liền cảm giác được có bàn tay đang hờ hửng đặt ở sau gáy tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ trêи da thịt mềm mại của tôi.

Tôi lập tức mở mắt ra, một cách chán ghét bắt lấy cánh tay cường tráng của người đàn ông, dùng hết sức hất mạnh ra.

“Phải, tôi rất mệt, làm ơn buông tha cho tôi đi!”

Hứa Cẩn Phác chợt thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn tôi có chút bất lực, sau đó cũng không thấy cậu ấy nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Xe bắt đầu lăn bánh, tầm mắt của tôi cũng bắt đầu phóng ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để tâm tới sự tồn tại của người đàn ông kia.

“Đêm nay em sẽ ngủ ở bệnh viện à?”

Tôi lạnh giọng đáp: “Đó không phải chuyện của cậu!”

Lúc này tôi mới sực nhận ra, rằng nếu Hứa Cẩn Phác muốn theo tôi vào thăm con trai thì tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy đến nữa. Thằng bé không nên biết ba ruột của mình là ai, vì như thế cuộc sống của nó mới không bị đảo lộn!

Tôi luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con trai, cho nên điều tôi cần làm ngay lúc này chính là tránh xa Hứa Cẩn Phác, càng xa càng tốt!

“Bác tài, dừng xe!”

Không lâu sau đó, chiếc xe lập tức tấp vào lề, tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống, thanh toán cho bác tài rồi đi về chiều ngược lại.

Không lâu sau, Hứa Cẩn Phác cũng vội vã xuống xe đuổi theo tôi.

“Tịnh, em nghe anh nói!”

Lúc tôi chuẩn bị bước lên một chiếc taxi khác, Hứa Cẩn Phác đã kịp thời nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía mình, nhưng lần này tôi quyết tâm xử đẹp tên này.

Chỉ trong nháy mắt, tôi co gối giáng một đòn thật mạnh vào chỗ hiểm của người đàn ông.

“A…” Hứa Cẩn Phác bỗng kêu lên một tiếng, khuôn mặt vốn đẹp đẽ giờ đã vặn vẹo đến khó coi.

Tôi nhìn bộ dạng đau đớn của người đàn ông, khoé môi không khỏi giương lên ý cười tự đắc, thật sự quá hả hê, cái vật chết tiệt đó nên sớm bị phế bỏ thì tốt hơn.

“Liệu hồn thì đừng có bám theo tôi, nghe rõ chưa?”

Nói xong, tôi vươn tay mở cửa xe, lúc xe chuẩn bị rời đi còn không quên vẫy tay chào tên cặn bã đó..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.