Ngay khi chạm phải ánh mắt của cậu ấy, trái tim tôi dường như đã run lên nhè nhẹ.
Tại sao ánh mắt của cậu ấy lại khác xưa như vậy? Tại sao không phải là thờ ơ, lãnh đạm giống như lúc trước?
Không, tôi sẽ không để mình bị gục ngã chỉ bởi một ánh mắt. Hứa Cẩn Phác sẽ không bao giờ yêu tôi, bởi vì cậu sẽ không thể nào quên được mối thù giết mẹ năm đó.
Và tôi cũng thế, cũng không thể nào quên được những tổn thương mà cậu ấy đã gây ra cho tôi..
Vậy cho nên, cậu ấy tốt nhất đừng tìm đến làm phiền đến cuộc sống hiện tại của tôi. Mỗi người sinh ra đều có quyền được sống hạnh phúc, nếu cậu ấy đã không thể cho tôi hạnh phúc thì hãy để người khác mang hạnh phúc đến cho tôi!
Liền đó, tôi lạnh lùng dời ánh mắt về hướng khác, xem như chưa thấy gì cả.
“Và để tăng tính thuyết phục cho buổi lễ trao giải hôm nay, sau đây, mọi người sẽ được chiêm ngưỡng ba tuyệt tác đã đạt được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi.”
“Xin mời ba quý cô xinh đẹp của chúng ta vào bên trong để chuẩn bị một chút cho đứa con tinh thần của mình đi ạ.”
…
Sau đó ba chúng tôi được người bên phía ban tổ chức đưa đến phòng thay đồ, trước đó cô ấy cũng đã trình bày rất rõ ràng. Cô ấy nói, chúng tôi sẽ mặc bộ trang phục do chính mình thiết kế để bước ra sân khấu nhận giải, lần lượt từng người, từ thứ hạng thấp nhất tới thứ hạng cao nhất. Và mỗi người sẽ có khoảng mười lăm phút cho màn trình diễn của mình.
“Đây là váy của cô, thực sự rất ấn tượng.”
“Cảm ơn cô!”
Nhận váy xong, tôi nhanh chóng đi vào phòng để thay váy ra. Tôi bước qua cánh cửa, cẩn thận treo chiếc váy đang cầm trêи tay lên tường rồi vươn tay định đóng cửa lại.
Nhưng khi cánh cửa chỉ khép lại được phân nửa thì bị một lực rất mạnh tác động theo chiều ngược lại, khiến tôi không thể nào chống đỡ nổi, cuối cùng cánh cửa mở toạt ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình, vẫn là thân hình cao lớn đó, khuôn mặt anh tuấn đó, nhưng trông cậu ấy bây giờ đã chững chạc và trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Không thể phủ nhận rằng thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ..
Nhưng như vậy thì đã sao, cho dù mọi thứ có thể thay đổi đi chăng nữa, thì trái tim của người đàn ông đó vẫn sắt đá như vậy thôi. Mà tôi, cũng chưa từng hy vọng cậu ấy sẽ thay đổi một thứ gì hết.
“Cậu có biết thế nào gọi là lịch sự không?” Tôi thể hiện thái độ khó chịu ra mặt, vừa dứt lời đã vươn tay nắm lấy khoá cửa..
Hứa Cẩn Phác vẫn là nhanh hơn tôi một bước, không những kịp thời ngăn cánh cửa đóng lại mà còn ôm lấy tôi cùng bước vào bên trong.
“Hứa Cẩn Phác!” Ngay khi thân thể bị người đàn ông áp chặt vào tường tôi đã tức giận kêu lên một tiếng.
“Sao vậy? Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút, lẽ nào cũng không được sao?” Bàn tay của Hứa Cẩn Phác vẫn giữ chặt lấy eo tôi, tay còn lại vừa định xoa lên mặt của tôi thì đã bị tôi bắt lấy rồi hất ra xa.
“Nói cái gì, cậu còn muốn nói cái đây hả, không phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao?” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, nhíu mày hỏi.
Trước sự phản ứng quyết liệt của tôi, Hứa Cẩn Phác dường như không hề tỏ ra tức giận hay bất kỳ cảm xúc gì, cứ như vậy mà nhìn tôi.
“Em ghét anh đến thế sao?”
Tôi khoanh tay cười lạnh một tiếng: “Ghét? Hứa Cẩn Phác, tôi không ghét cậu một chút nào, nhưng mà..tôi, hận, cậu. Huống hồ ba năm trước cậu không phải đã nói với tôi, rằng cậu muốn tôi hận mình sao! Bây giờ, cậu đã được như ý nguyện!”
Nghe tôi nói xong, ánh mắt của người đàn ông quả nhiên có chút biến hoá, tựa hồ đang cố nhịn xuống một thứ gì đó.
Thế nào? Cảm thấy không thể tiếp tục với vai diễn hạ mình này rồi sao?
Qua một lúc, tôi thấy Hứa Cẩn Phác đột nhiên nâng tay cởi cà vạt của mình xuống.
“Cậu như vậy là có ý gì?” Tôi cảnh giác hỏi. Tên khốn này lại muốn giở trò sở khanh ở đây sao?
Khoé môi của Hứa Cẩn Phác khẽ nhếch lên, ánh mắt chợt loé lên tia nguy hiểm: “Em biết rồi còn hỏi..”
“Hứa Cẩn Phác, nếu cậu dám làm bậy thì tôi, sẽ kiện cậu tội quấy rối tình ɖu͙ƈ!”
Hứa Cẩn Phác khẽ cười, một cách nhẹ nhàng nhất nắm lấy hai tay tôi, từ tốn nói: “Bà xã muốn kiện anh cũng được. Nhưng anh nói cho em biết, ngôi vị quán quân mà em vừa đạt được đó, là do ông xã thân yêu của em đã dùng tiền để mua về. Nếu em không ngại kiện tụng, anh đây tự khắc sẽ có đủ bằng chứng để cáo buộc em tội danh hối lộ. Đến lúc đó, em sẽ được truy cứu trách nhiệm hình sự. Em yêu cảm thấy thế nào?”
Tôi khó tin nhìn Hứa Cẩn Phác: “Cậu mua giải cho tôi? Không thể nào, cậu nói dối!”
Mặc dù trước đó tôi đã nói sẽ không quan tâm đến giải thưởng nhưng khi nghe được tin này, tôi ít nhiều gì cũng cảm thấy hụt hẫng, thậm chí là thất vọng về bản thân.
Hứa Cẩn Phác dường như cũng nhìn ra được điều này, nên đã vội ôm tôi vào lòng: “Anh xin lỗi!”