Với những gì vừa mới xảy ra gần đây, tôi thật khó để chấp nhận!
Đôi lúc tôi tự hỏi, có phải do kiếp trước tôi đã gây ra tội ác nên kiếp này phải lãnh đủ quả báo hay không.
Tại sao chứ? Tại sao lại phá bỏ cái thai trong bụng tôi? Nó đã làm lỗi gì sao? Tại sao ông trời lại bất công như thế, đã lấy đi của một đứa con trai, bây giờ lại còn cướp mất đứa con vẫn chưa kịp chào đời của tôi?
Tên Tiêu Liệt đó, nếu đã có thể độc ác giết chết đứa con trong bụng tôi, thì chú ấy, sao có thể nhân từ giúp tôi đoạt lại con trai của mình chứ?
Không thể nào. Tôi không tin. Chú ấy thay đổi rồi, chú ấy không phải là Tiêu Liệt mà tôi quen biết.
Còn về phía Hứa Cẩn Phác, thì cả tôi và con trai..có lẽ đều không quan trọng với cậu ấy, thế nên, cậu ấy hoàn toàn có thể không đến.
Nhưng nếu cậu ấy muốn, tôi tin cậu ấy có đủ năng lực để đưa tôi rời khỏi đây mà không cần phải một đổi một như Tiêu Liệt đã nói. Chỉ là..
Haiz, thôi bỏ đi. Dù sao tôi cũng chẳng là gì của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy cũng từng nói tôi rất chướng mắt, vì vậy, tôi không dám hy vọng gì cả, chỉ mong con trai của tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ai đó..làm ơn hãy bảo vệ cho con trai của tôi được bình an!
…
Đúng như lời đã nói, hôm nay Tiêu Liệt đưa tôi đến căn nhà hoang số 6. Chú ấy trói chặt thân thể tôi vào một chiếc ghế, bịt mắt và cả miệng của tôi lại.
“Bảo bối à, sau hôm nay, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi!” Giọng nói người đàn ông chậm rãi truyền đến bên tai tôi, thật khó nghe!
Cái gì sống hạnh phúc bên nhau?
Ha, sống bên cạnh một người độc ác như vậy, tôi thà chết còn hơn.
Chỉ cần hôm nay Hứa Cẩn Phác không đến, để xem chú ấy làm sao mang lại hạnh phúc cho tôi. Chú ấy cũng thừa biết, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được ở cạnh con trai mình. Còn chú ấy…thật ra chẳng có một chút ý nghĩa nào đối với tôi!
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm hại con trai em, tôi rất thương thằng bé, thậm chí còn xem nó như là con trai ruột của mình.”
Nghĩ là tôi sẽ tin chú ấy chắc? Phải, cứ xem như tôi tin đi, tôi tin đến nổi muốn một phát bắn chết tên hỗn đản này!
“Cũng sắp tới giờ rồi bảo bối à. Ba, hai, một…”
Tôi cảm giác trái tim mình lúc này như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hứa Cẩn Phác rốt cục có đến hay không?
“Em thấy chưa. Đã trễ hai phút rồi. Tôi không biết nên vui hay nên buồn cho em đây.”
Chú ấy nói không sai, đã hai mươi phút trôi qua rồi, Hứa Cẩn Phác thực sự không tới..
Nhưng như vậy cũng tốt. Hôm nay, tôi rốt cục cũng biết được mình là ai, trong cuộc đời của cậu ấy…
Hứa Cẩn Phác không đến, không có nghĩa là cậu ấy xem con trai quan trọng hơn tôi, mà chỉ là không muốn lãng phí thời gian của mình thôi. Thời gian là tiền, là bạc mà.
“Được rồi. Về nhà thôi, về nhà tôi sẽ cho em một danh phận, rồi sau đó chúng ta sẽ sinh ra những đứa con thật kháu khỉnh, chịu không?”
Khi Tiêu Liệt vừa dứt lời thì một giọng nói khác đã dõng dạc vang lên: “Câm miệng!”
Giọng nói này…
Là Trương Kiệt!
Cậu ta đến đây, vậy là Hứa Cẩn Phác cũng đến sao?
Thật là làm tôi tức chết mà, tên khốn đó bịt mắt tôi lại làm gì chứ?
Đã vậy, tôi chỉ còn cách chú ý lắng nghe bọn họ nói chuyện. Người lên tiếng tiếp theo chính là Tiêu Liệt.
“Tên khốn Hứa Cẩn Phác không đến, lại để thuộc hạ của mình mang con trai đến đây trao đổi. Hắn ta, có phải đã quá hèn nhát rồi không?”
Hoá ra chỉ có một mình Trương Kiệt đến, mà cậu ta còn mang theo con trai của tôi. Chuyện này rốt cục là thế nào đây?
Hứa Cẩn Phác có phải bị điên rồi không? Nếu không muốn cứu tôi cũng không cần đem con trai của mình ra mạo hiểm như vậy! Thử nghĩ nếu như con trai lọt vào tay của Tiêu Liệt, tôi thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì..
“Ưm…ưm…”
Trương Kiệt nghe được âm thanh của tôi liền nhẹ giọng nói: “Lăng Tịnh cô yên tâm. Hôm nay tôi đến đây không phải để một đổi một, hôm nay tôi đến..chính là muốn đưa cô, và cả con trai của cô an toàn rời khỏi đây!”
Ngữ khí của người đàn ông vô cùng tự tin, vô cùng chắc chắn. Tôi chỉ cầu mong cho những gì cậu ta nói, đều sẽ trở thành sự thật!
“Đưa cô ta vào đây!” Trương Kiệt nói với giọng điệu ra lệnh.
Nhưng người mà Trương Kiệt nói, rốt cục là ai, người đó…có khả năng uy hϊế͙p͙ Tiêu Liệt sao?
“Chú ơi, cứu con, cứu con!”
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra giọng nói đặc biệt ngọt ngào của cô ấy, Lạc Tịnh!
“Mau thả cô ấy ra. Bằng không, đứa cháu thân yêu này của mày..sẽ nát sọ dưới nòng súng của tao!”
“Mày…”
“Có thả hay là không!?”
Đến cuối cùng, Tiêu Liệt cũng đưa ra lựa chọn của mình.
“Tôi chọn Lạc Tịnh.”
Sau câu nói đó, tôi lập tức được trả tự do. Việc đầu tiên tôi làm chính là cho người đàn ông kia một bạt tai!
Tiêu Liệt không hề tức giận, chỉ chằm chằm nhìn tôi, qua một lúc lại nhếch môi cười, nụ cười vô cùng hiểm ác: “Mặc dù không có được em, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hả hê, vì đã hủy diệt được một thứ gì đó…thuộc về Hứa Cẩn Phác!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Đợi tôi!”