“Bỏ cô ấy ra!”
Khi giọng nói trầm thấp ấy vừa cất lên, hàng lông mày của Hứa Cẩn Phác lại càng nhíu chặt hơn, vài giây sau đó, mới chậm rãi xoay người.
“Đây là việc nhà của tôi, một người ngoài như anh thì có tư cách gì xen vào?”
Tiêu Liệt cũng ngay lập tức đáp trả lại: “Tôi rất thích xen vào chuyện nhà của người khác, đặc biệt là chuyện nhà của cậu đó.”
Hứa Cẩn Phác cười lạnh: “Vậy sao? Để tôi xem anh có thể làm được tích sự gì!”
Nói rồi, Hứa Cẩn Phác đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, kéo mạnh về phía trước. Theo quán tính, thân thể tôi xoay một vòng trước khi bị cánh tay của cậu ấy cố định lại.
Trong khi đầu óc tôi vẫn còn chưa khỏi choáng váng thì đôi môi đã bị Hứa Cẩn Phác chiếm lấy, cậu ấy hôn tôi..ở trước mặt Tiêu Liệt!
Trong mấy giây đầu, tôi chỉ có thể tròn mắt nhìn người đàn ông, nhìn cách cậu ấy hôn tôi, chẳng khác nào một con thú dữ đang hung hăng cắn xé miếng mồi ngon của mình.
“Ưm…buông…tôi ra…” Qua một lúc, tôi rút cục cũng phản kháng lại, nhưng càng vùng vẫy thì cánh tay của người kia lại càng tăng thêm lực, áp chặt hai thân thể vào nhau.
Đến khi Hứa Cẩn Phác chịu dừng lại thì đôi môi tôi đã sưng tấy cả lên, hai mắt rưng rưng lệ. Tôi, dường như muốn khóc…
Hứa Cẩn Phác thấy được điều này, nhưng cũng chẳng mấy quan tâm, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía Tiêu Liệt, dõng dạc nói: “Nếu có bản lĩnh thì lúc tôi đang chơi cô ta, anh hãy đến mà ngăn cản. Bằng không sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”
Dứt lời, Hứa Cẩn Phác liền kéo tôi bước ra khỏi thang máy. Nhưng chỉ đi được khoảng không xa, tôi chợt nghe được giọng nói của Tiêu Liệt vang lên từ phía sau, có chút gì đó đau đớn…
“Hứa Cẩn Phác, tao nhất định khiến mày phải hối hận vì ngày hôm nay đã đối xử với cô ấy như vậy, tên khốn nạn!”
Tôi vẫn tiếp tục bước đi về phía trước, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không ai nhìn thấy…
…
Hứa Cẩn Phác đưa tôi đến một căn phòng, tôi cũng chỉ biết nó là một căn phòng, ngoài ra những thứ khác, tôi đều không màng tới.
“Xin mời chọn món ạ.”
“Muốn ăn cái gì?” Hứa Cẩn Phác lạnh giọng hỏi.
Đã thành ra như vậy rồi còn hỏi tôi ăn cái gì. Cậu ấy nghĩ tôi là người máy sao, nghĩ tôi không biết đau buồn sao?
“Không muốn ăn cái gì hết.”
“Tùy tiện dọn lên vài món đi.” Hứa Cẩn Phác ra lệnh cho người phục vụ.
“Vâng ạ.”
Sau khi người phục vụ lui xuống, Hứa Cẩn Phác bỗng thở hắt ra một tiếng rồi cũng im lặng. Cho đến khi phục vụ dọn thức ăn lên, tôi mới nghe được giọng nói của cậu ấy.
“Ăn nhiều một chút, dạo này tôi thấy em gầy đi rất nhiều.”
Tôi khẽ liếc mắt về phía người đàn ông, đang diễn kịch với tôi sao?
Liền đó, tôi cầm lấy muỗng canh trước mặt, tùy tiện húp một ít súp nóng rồi kéo ghế đứng dậy.
“Tôi no rồi. Có thể về nhà được chưa?”
Hứa Cẩn Phác vẫn điềm tĩnh nói: “Tôi còn chưa dùng xong, ngồi xuống!”
Tôi không còn lựa chọn nào khác, hậm hực ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ra phía cửa.
Thấy tôi chịu nghe lời, Hứa Cẩn Phác mới chậm rãi cầm nĩa lên, tao nhã ghim một miếng thịt rồi cho vào miệng.
“Từ lúc xuống máy bay cho đến giờ tôi vẫn chưa có gì lót dạ, lại còn gặp loại phụ nữ phiền phức như em.”
Tôi phiền phức sao? Đã vậy còn muốn vướng vào làm gì? Đều là do cậu ấy tự mình chuốt lấy.
“Năm đó Tiêu Liệt bỏ rơi em ở sở cảnh sát, em không hận hắn ta sao?”
Hứa Cẩn Phác đột nhiên nhắc tới chuyện năm đó, nhưng mà, tại sao cậu ấy biết được chuyện này? Lại còn hỏi tôi có hận chú ấy hay không?
Nếu cậu ấy đã hỏi thì tôi cũng không ngại trả lời.
“Tôi có là gì của chú ấy đâu. Giữa người thân và người dưng, chú ấy đương nhiên sẽ chọn người thân. Còn cậu…”
Hứa Cẩn Phác khẽ nhíu mày: “Chuyện của em và hắn, thì liên quan gì đến tôi?”
Đúng vậy. Chuyện này quả thực chẳng liên quan gì đến cậu ấy. Tôi chỉ là muốn nói rằng, Hứa Cẩn Phác chính là một người ba vô trách nhiệm, ngay cả con ruột của mình cũng có thể giao cho người ngoài chăm sóc. Cậu ấy rốt cục có lương tâm hay không?
“Tịnh, em cho rằng tôi không thương con của chúng ta sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt người đàn ông. Hoá ra, cậu ấy hiểu ý của tôi nói.
Liền đó, tôi nâng giọng đáp: “Sự thật…chính là như vậy. Cậu không hề thương con trai của tôi, cậu giao toàn quyền chăm sóc thằng bé cho người ngoài mà không phải là mẹ ruột của nó. Cậu…”
Tôi còn muốn nói thêm nữa nhưng lại cảm thấy trong người có gì đó không ổn.
“Bị làm sao?” Hứa Cẩn Phác bỏ dao nĩa xuống, nửa thân trêи hơi rướn về phía tôi.
Tôi vội vã áp bàn tay lên vùng da trêи cổ, cọ cọ qua lại. Thực sự rất ngứa ngáy.
Hứa Cẩn Phác thấy tôi như vậy cũng không nói gì thêm, sau đó khẩn trương đưa tôi đến bệnh viện ở gần đó.
Kiểm tra xong, bác sĩ bảo tôi ra bên ngoài chờ, vừa bước ra đã thấy Hứa Cẩn Phác ngồi sẵn ở đó.
“Qua đây!”
Bên cạnh Hứa Cẩn Phác còn có một chiếc ghế trống, tôi thấy vậy liền đi tới ngồi xuống.
“Bác sĩ nói thế nào?” Vừa hỏi, Hứa Cẩn Phác vừa nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi lắc lắc đầu: “Bà ấy không có nói gì hết.”
Khoảng mười phút sau, vị bác sĩ mới từ bên trong bước ra, trêи tay còn mang theo một túi hồ sơ.
Trước tiên, bà ấy ngồi xuống chiếc bàn đối diện, sau đó từ tốn nói: “Cô bị dị với hải sản mức độ nhẹ, về uống thuốc vài ngày sẽ không sao.”
Dị ứng với hải sản? Lẽ nào thứ tôi ăn ở nhà hàng là súp hải sản sao?
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Tôi lễ phép nói.
Vị bác sĩ khẽ gật đầu, kế tiếp, bà ấy đẩy túi hồ sơ về phía trước.
Tôi có chút tò mò, vội vươn tay định cầm lấy, không ngờ bà ấy lại nói: “Để cậu ta xem trước!”
Tôi nhìn bà ấy bằng ánh mắt khó hiểu, đây rõ ràng là kết quả kiểm tra của tôi, tại sao lại để cậu ấy xem trước. Thật lạ…