Mẹ Kế – Chương 27: Ân hận – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 27: Ân hận

Tôi lập tức lắc đầu: “Không. Chú đừng đùa như vậy mà!”

Tiêu Liệt khẽ xoa tóc tôi, trong mắt tràn đầy ý cười: “Tôi không đùa, thực lòng muốn lấy em làm vợ.”

Tôi lại tiếp tục lắc đầu: “Tôi không thể, thật xin lỗi chú!”

Tôi không yêu chú ấy thì làm sao có thể đồng ý được chứ, huống hồ Lạc Tịnh cũng sẽ không chấp nhận chuyện này.

Sau ngày hôm đó, tôi không còn thấy chú ấy đến nữa.

Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, chú ấy tốt hơn là nên quên tôi đi…

Mọi thứ sau đó vẫn trôi qua vô cùng êm đềm cho đến một ngày nọ, khi tôi đang làm việc ở câu lạc bộ thì có mấy vị cảnh sát tiến vào, người bọn họ muốn tìm không ai khác mà chính là một cô gái tên Tịnh.

Phải, tôi bị tình nghi là một trong số kẻ đã tham gia vận chuyển hàng cấm.

Mặc dù biết bản thân vô tội nhưng tôi vẫn đồng ý theo cảnh sát về sở điều tra, bởi vì người tên Tịnh không chỉ có một mình tôi, nên nhân lúc cô ấy không có mặt ở đây, tôi muốn tự mình làm rõ chuyện này.

Khi vừa về đến sở cảnh sát, tôi đã thấy xe hơi của Tiêu Liệt đang đỗ ở gần đó.

Chú ấy xuất hiện ở đây, thì tôi cũng không cần phải đoán mò làm gì, đã rõ như ban ngày rồi. Chỉ là tôi không biết chú ấy sẽ giải quyết chuyện này thế nào thôi!

Tôi sẽ chờ…

Quả không nằm ngoài dự đoán, trước khi bị đưa vào phòng thẩm vấn, Tiêu Liệt đã xin phép cảnh sát để được nói chuyện riêng với tôi.

Chú ấy nói, Lạc Tịnh mới là người phạm tội, nhưng trong quá trình điều tra, cảnh sát đã nhầm lẫn khi cho rằng tôi chính là cô ấy.

Cho nên, chú ấy muốn tôi thay thế Lạc Tịnh thú tội trước cảnh sát, chỉ vì không đành lòng nhìn đại tiểu thư của Tiêu gia phải chịu khổ ở trong tù.

Đây đúng thật là một người chú vô cùng tuyệt vời!

Nếu chú ấy đã chủ động mở miệng thì sao tôi có thể từ chối được chứ, huống hồ trước đó Lạc Tịnh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nên sự việc lần này, cứ xem như là một cơ hội để cho tôi được đáp trả lại lòng tốt của cô ấy đi!

Lạc Tịnh, cô nhất định phải sống thật hạnh phúc!

Còn về phía Tiêu Liệt, trước khi chú ấy rời khỏi sở cảnh sát, tôi đã hỏi chú ấy một câu, rằng nếu tôi đồng ý kết hôn với chú ấy thì liệu rằng chú ấy có thay đổi quyết định.

Nhưng chú ấy đã nói: “Chúng ta sẽ kết hôn…ngay sau khi em được trả tự do.”

Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tấm lòng của chú ấy rồi…

Tôi không biết mãi đến khi tôi được trả tự do và đứng trước mặt chú ấy như lúc này đây, thì một câu nói kia có còn hiệu lực hay không.

Mà nếu còn đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ muốn kết hôn với người đàn ông này, càng không hy vọng sẽ có cuộc gặp gỡ như ngày hôm nay!

Thế thì, cứ xem như chưa từng quen biết vậy!

“Thật ngại quá, ngài tìm nhầm người rồi.”

Tiêu Liệt thấy thế liền tiến lên một bước, ánh mắt nhìn tôi có chút bất lực: “Tiểu Tịnh, tôi thực sự rất hối hận, nếu như năm đó tôi kiên quyết bảo vệ em…thì đã không phải mất đi người con gái tốt như em.”

Chú ấy hối hận…thì sao chứ?

Dù muốn hay không thì mọi chuyện cũng đã như vậy. Dù muốn hay không thì tôi cũng đã gặp phải người đàn ông đó. Để rồi sau tất cả, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy hạnh phúc chính là đã sinh được một đứa bé vô cùng kháu khỉnh, chỉ có điều, niềm hạnh phúc ấy lại quá ngắn ngủi…

Nhưng Hứa Cẩn Phác đã nói, chỉ cần tôi nghe lời cậu ấy sẽ cho tôi gặp con trai. Vì thế, tôi chẳng có lý do gì để tiếp tục dây dưa với chú ấy!

Nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khó chịu, giọng nói của tôi có chút gắt gỏng: “Tôi đã nói không quen ngài.”

Nói rồi, tôi chỉ muốn thật nhanh chóng rời khỏi đây mà hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ bị Tiêu Liệt ôm lấy từ phía sau.

“Tôi biết con trai của em đang ở đâu.”

Nghe được một câu nói kia, trái tim tôi tựa như co thắt lại khiến cho hô hấp lúc này có chút không thông.

Chú ấy vừa nói cái gì?

“Cho tôi một ít thời gian, tôi nhất định sẽ đưa con trai nguyên vẹn trở về, rồi sau đó chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa, sống một cuộc sống thật bình yên. Chịu không?”

“Tôi, không biết nữa…”

Giọng nói của chú ấy khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em. Hứa với tôi, cho dù có rơi vào đường cùng đi chăng nữa cũng không được phép nghĩ đến cái chết, em nhất định phải sống…để chờ tôi!”

“Ừm…” Tôi chỉ đáp lại bằng giọng mũi, bởi vì toàn bộ lời muốn nói đều đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Đây, có lẽ là tia hy vọng duy nhất và cũng là cuối cùng đối với Lăng Tịnh tôi!

“Dì à, có cần phải lộ liễu như vậy không?”

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc, không sai, là giọng nói của Hứa Cẩn Phác.

Tôi chợt kinh hãi, ánh mắt run rẩy khẽ nâng lên..

Hứa Cẩn Phác chỉ đứng cách chỗ tôi vài bước chân, đôi mắt như nảy lửa cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang siết chặt lấy eo tôi.

Mà phản ứng của tôi lúc đó như bị bắt gian tại trận, cả nửa ngày trời chỉ có thể trố mắt nhìn.

Bị cậu ấy nhìn thấy rồi, con trai tôi…biết tính làm sao bây giờ?

“Phác, hãy nghe tôi giải thích…” Tôi lạnh lùng rời khỏi cái ôm của Tiêu Liệt, đôi chân run rẩy tiến về phía Hứa Cẩn Phác.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.