Mẹ Kế – Chương 26: Nụ hôn đầu – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 26: Nụ hôn đầu

Hai năm trước, tôi có quen một cô gái tên là Lạc Tịnh, khi ấy chúng tôi cùng làm việc cho một câu lạc bộ đêm.

Bởi vì tên của chúng tôi đều có một chữ Tịnh nên cũng phần nào tạo nên sợi dây gắn kết giữa tôi và cô ấy. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. 

Khi biết tôi mỗi đêm đều phải dưới gầm cầu, cô gái ấy liền dùng đủ mọi cách để thuyết phục tôi dọn đến nhà cô ấy. Ban đầu tôi kiên quyết từ chối nhưng sau đó cũng đành thuận theo ý muốn của cô ấy.

Khoảng thời gian một tuần khi tôi dọn đến sống chung với cô ấy, mọi thứ vẫn vô cùng bình thường, cho đến một ngày. Khi chúng tôi từ câu lạc bộ trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy có một người đàn ông ăn mặc vô cùng sang trọng đang ngồi ở sô pha.

Lạc Tịnh trước sau đều nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt đau đớn, dằn vặt.

Mặc dù rất muốn biết giữa bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn chọn cách rời khỏi đó, nhường lại không gian riêng tư cho bọn họ.

Vì nếu như cô ấy muốn cho biết thì sẽ không tỏ ra khó xử như vậy.

Tầm nửa giờ đồng hồ, tôi nhìn thấy người đàn ông kia rời khỏi nhà với vẻ mặt vô cùng bình thản.

Tôi thấy vậy liền cúi đầu chào, vì lúc ấy tôi cũng chỉ mới mười tám tuổi, mà trông người đàn ông kia lại có vẻ rất chững chạc. Thế nên tôi vẫn phải giữ một thái độ tôn trọng nhất định đối những người lớn tuổi hơn mình.

“Tôi có chuyện muốn nói với em!”

Tôi quả thực có chút bất ngờ khi anh ta đột nhiên nói với tôi câu này.

Giữa chúng tôi thì có gì để nói chứ?

Tuy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn gật đầu chấp thuận.

Sau cuộc nói chuyện ở hành lang năm đó, tôi mới phát hiện ra một sự thật rất đau lòng. Hoá ra Lạc Tịnh chính là đại tiểu thư của Tiêu gia, năm cô ấy ba tuổi đã không may bị đối thủ làm ăn của Tiêu thị bắt đi rồi giao cô ấy cho một người lính cứu hoả nuôi lớn.

Năm Lạc Tịnh vừa tròn mười lăm tuổi thì ba nuôi của cô ấy đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Kể từ đó, Lạc Tịnh phải tự mình nuôi lấy bản thân, chả trách cô gái này lại kiên cường đến thế.

Mà cảnh ngộ của tôi cũng tương tự như vậy, vừa mới sinh ra đã không biết cha mẹ của mình là ai…

Nhưng Lạc Tịnh, cô ấy ít ra vẫn còn may mắn hơn tôi, vì tôi từ năm chín tuổi đã phải tự mình bươn chải, có khi đến ba bốn ngày mới được ăn, ban đêm thì chui vào những ống bê tông dưới gầm cầu để ngủ.

Tôi nghĩ đây chính là ý trời, cho nên cả tôi và Lạc Tịnh đều không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận và sống chung với nó!

Nhưng ông trời không hề bất công với bất kỳ ai, với Lạc Tịnh, ông đã bù đắp cho cô ấy một người chú vô cùng tuyệt vời, hơn thế nữa, đó còn là cả một Tiêu gia luôn dang rộng vòng tay chào đón cô ấy trở về.

Chỉ là Lạc Tịnh vẫn luôn có ác cảm với Tiêu gia, cô ấy cho rằng họ không cần mình nên mới giao cho người khác nuôi nấng.

Vì thế, khi Tiêu Liệt, cũng chính là chú ruột của Lạc Tịnh, đến đây với mong muốn đón cô ấy trở về Tiêu gia, thì cô ấy liền khăng khăng từ chối, thậm chí còn xua đuổi chú ấy.

Sở dĩ Tiêu Liệt cho tôi biết chuyện này chính là vì muốn tôi ở bên cạnh khuyên nhủ Lạc Tịnh, và tôi cũng đã đồng ý.

Kể từ đó, tôi luôn tìm cơ hội để thuyết phục cô ấy nhưng vẫn không thay đổi được gì. Về phía của Tiêu Liệt, chú ấy mỗi ngày đều tới tìm tôi để hỏi thăm tình hình của Lạc Tịnh.

Sau một thời gian tiếp xúc, tôi có thể tự tin khẳng định rằng Tiêu Liệt là một người đàn ông vô cùng ấm áp, chú ấy luôn mang đến cho những người bên cạnh mình một cảm giác an toàn nhất định.

Đối với một người đàn ông đặc biệt như vậy, tôi thực sự không nghĩ mình và chú ấy còn có thể tiến xa hơn mối quan hệ chú cháu này mãi đến một ngày kia.

Hôm đó chúng tôi vẫn hẹn nhau ở cầu thang như mọi khi.

“Thôi việc đi!”

Tôi thực sự cảm thấy kỳ lạ khi nghe chú ấy nói ra câu này. Bởi đang yên đang lành lại đột nhiên muốn tôi thôi việc.

“Lý do là gì?”

Tiêu Liệt trầm giọng đáp: “Tôi không thích.”

Tôi liền nhíu mày: “Chú không thích? Nhưng tôi thích!”

Lúc đó, tôi quả thật có chút nông nổi, nên vừa nói xong đã lập tức xoay người rời đi, nhưng cánh tay người đàn ông đã nhanh chóng ôm lấy eo tôi, sau đó dùng thân thể cao lớn áp tôi vào tường.

“Chú, chú muốn làm gì?”

“Cưỡng hôn em!”

Toàn thân tôi gần như đông đứng lại, chú ấy nói cưỡng hôn tôi?

Không. Không thể!

“Chú…ưm…”

Tiêu Liệt, chú ấy..thực sự hôn tôi rồi!

Nụ hôn của chú ấy khiến tôi kinh ngạc đến mức chỉ có thể tròn mắt nhìn. Thực lòng mà nói, tôi không có một chút ấn tượng gì về nụ hôn ngày hôm đó. Chỉ biết khi hôn xong, câu đầu tiên chú ấy nói với tôi là:

“Chúng ta kết hôn đi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.