Mẹ Kế – Chương 114: Ăn cơm trước kẻng H – Botruyen

Mẹ Kế - Chương 114: Ăn cơm trước kẻng H

Sau bao ngày chờ đợi, hôn lễ của chúng tôi cuối cùng cũng được tiến hành.

Mọi thứ có liên quan đến hôn lễ Hứa Cẩn Phác đều chuẩn bị dựa trêи ý thích của tôi.

Tôi vẫn còn nhớ cách đây khoảng 2 tuần, chính là ngày Hứa Cẩn Phác đưa ba cậu ấy đến nhà tôi để bàn về chuyện hôn sự của tôi và cậu ấy.

Sau khi đã thống nhất với nhau về thời gian sẽ diễn ra hôn lễ, Hứa Cẩn Phác lái xe đưa ba mình về nhà rồi quay lại tìm tôi.

Thật ra từ sau khi cùng cậu ấy tham dự buổi lễ khánh thành đó, cậu ấy có vẻ bận rộn hơn rất nhiều, tuy không thể thường xuyên đến thăm mẹ con tôi nhưng mỗi ngày đều cho người gửi hoa tới.

Tôi và Tiểu Kình đều rất nhớ cậu ấy, do vậy khi biết được cậu ấy sẽ quay lại, tôi liền trở về phòng tắm rửa thật sạch sẽ, sau đó mặc vào chiếc váy xuyên thấu vừa đặt mua ở trêи mạng.

Quả nhiên, Hứa Cẩn Phác vừa bước vào phòng, thấy tôi ăn mặc gợi cảm như vậy liền tiến tới ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα đang ẩn sau lớp vải ren của tôi, say mê ɭϊếʍ ʍút̼.

“Aaa…Aaa…ưmm..” Kɧօáϊ cảm mạnh mẽ ập đến, tôi chỉ có thể ôm đầu người đàn ông liên liên tục thở dốc.

Một lúc sau, Hứa Cẩn Phác đột nhiên bế tôi đi về phía giường, đặt tôi trong tư thế nằm nghiêng và hướng lưng về phía cậu ấy, Hứa Cẩn Phác khéo léo vắt một chân của tôi qua khuỷu tay mình, bên dưới thúc mạnh một cái liền đem toàn bộ chiều dài của mình cắm vào lỗ nhỏ mọng nước của tôi.

Tôi cắn môi rêи lên một tiếng: “Phác..sâu quá…ahh…ahh..anh đừng cắm sâu như vậy mà..ahhhh..”

Hứa Cẩn Phác cố ý phớt lờ lời nói của tôi, một bên kịch liệt cắm rút, một bên cuồng dã hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của tôi.

“Sướиɠ không bảo bối?”

“Ahh…sướиɠ…bị anh cắm thật sướиɠ..Ahhh..”

“Tiểu ɖâʍ đãng!”

“Còn anh là đại biến thái..Ahhh!”

“Bảo bối, chúng ta đổi tư thế, em lên trên!” Lúc này Hứa Cẩn Phác mới từ từ đem chính mình rút ra, sau đó nhanh chóng ngồi lựa lưng vào thành giường, hai chân thon dài duỗi thẳng.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, đầu tiên đỡ cây gậy dựng đứng kia đến trước miệng huyệt rồi hạ thấp trọng tâm để thứ to lớn ấy từ từ đi sâu vào bên trong tôi.

“Ahh..ahh..”

Trận kϊƈɦ tình mãnh liệt qua đi, Hứa Cẩn Phác ôm tôi nằm ở trêи giường, thấy bầu không khí này có chút yên tĩnh, tôi liền dùng đầu ngón chân cọ cọ vào đầu ngón chân của cậu ấy nghịch ngợm.

Hứa Cẩn Phác mỉm cười xoa đầu tôi: “Bảo bối của anh muốn hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra ở đâu?”

Tôi không hề do dự đáp: “Em muốn hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức ở bãi biển. Anh thấy có được không?”

“Cứ quyết định như vậy. Còn vấn đề lễ phục thì sao?”

“Lễ phục, hay là cứ giao cho em đi. Em muốn tự mình thiết kế.”

“Như vậy thì quá tốt rồi.”

Thấm thoát đã đến ngày cử hành hôn lễ, hiện tại tôi đang ở phòng trang điểm, mọi thứ đã được chuẩn bị chu toàn chỉ còn ngồi chờ đến giờ lành mà thôi.

Đứng trước gương lớn, tôi thật tỉ mỉ ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình ở trong đó, váy cưới lộng lẫy, khuôn mặt còn tươi hơn cả hoa.

Hôm nay tôi chính là cô dâu, còn cậu ấy sẽ là chú rể. Chỉ cần nghĩ đến cũng đủ làm lòng tôi hạnh phúc đến vỡ oà!

“Tịnh à, chị vào được không?” Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, kèm theo đó là giọng nói cực kỳ dễ nghe.

Tôi lập tức nhận ra đó là giọng nói của chị Tư Mã Ninh.

“Được ạ.” Tôi khẩn trương xoay người về phía cánh cửa, mừng rỡ lên tiếng.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, đằng sau đó là một đôi nam nữ vô cùng tương xứng. Người nữ không ai khác mà chính là chị Tư Mã Ninh, sau bao năm không gặp trông chị ấy lại càng thêm xinh đẹp, còn nam nhân ở bên cạnh, dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn, tác phong chững chạc.  Cậu ta..có lẽ là anh em tốt của Hứa Cẩn Phác, Trác Phàm!

“Tịnh!” Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt của chị ấy liền sáng rực lên, sau đó hớn hở tiến về phía tôi.

“Ninh, em đi chậm thôi!” Giọng điệu của người đàn ông vừa quyền lực lại vừa ẩn chứa sự lo lắng.

A! Tôi quên mất việc chị ấy đang mang thai, chả trách Trác Phàm lại khẩn trương đến vậy, không chỉ lo lắng nhắc nhở mà còn bám theo sát nút, cho đến khi chị ấy đã đứng vững trước mặt tôi, người đàn ông mới chậm rãi trút tiếng thở dài.

“Nhiều năm rồi không gặp, Tịnh, chị thực sự rất nhớ em đó!” Mừng rỡ ôm chầm lấy tôi, giọng nói của chị ấy thập phần xúc động.

Tôi thì không xúc động như chị ấy, chỉ khẽ đặt cằm mình lên vai của chị ấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn kia, trong mắt hàm chứa ý cười mãn nguyện: “Em cũng rất nhớ chị!”

“Thấy em tìm được người đàn ông yêu mình hết lòng, chị thực sự rất mừng cho em.”

Lúc này, cả ba người chúng tôi đều đã ngồi xuống ghế, vui vẻ trò chuyện.

Nghe chị Tư Mã Ninh nói với tôi như thế, Trác Phàm liền tỏ ra vô cùng thích thú, vừa nói vừa cưng chiều xoa đầu chị ấy: “Nói như vậy, anh thực sự cũng rất mừng cho em!”

Gương mặt xinh đẹp của chị ấy có chút ngạc nhiên, vội quay sang người bên cạnh, có lẽ đã hiểu ra ý tứ trong lời nói cậu ta, ngay sau đó cả hai liền trao cho nhau một ánh mắt ngập tràn tình ý.

Xem ra bọn họ đã thật sự trở thành một cặp đôi hạnh phúc đúng như kỳ vọng của tôi.

“Phải rồi, quên nói cho em biết, chuyện là bọn chị đã có cục cưng với nhau.”

“Đứa nhỏ trong bụng em cũng được một tháng tuổi rồi.”

Lời của tôi vừa dứt, Trác Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tên đó lại ăn cơm trước kẻng!”

Kết quả, cậu ta bị chị Tư Mã Ninh tức giận nhéo vào đùi một cái: “Anh là đang tự ám chỉ mình sao?”

Sắc mặt của người đàn ông vẫn không hề thay đổi: “Anh không nói nữa là được chứ gì.”

Chị Tư Mã Ninh lườm cậu ta một cái rồi vội vàng giải thích: “Tịnh, anh ấy thật ra không có ý gì đâu.”

Tôi khẽ cười: “Anh ấy nói đúng mà.”

Sự thật là chúng tôi đã ăn từ rất lâu rồi!

______

Nhân dịp năm mới, Nhi xin chúc mọi người sẽ có thật nhiều sức khoẻ, thành công, quan trọng là mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập tiếng cười.

Happy New Year!

🎆🎆🎆

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.