“Tiêu Liệt, sao chú có thể..dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ép tôi chứ?”
Tiêu Liệt khẽ cười: “Nói về mức độ bỉ ổi, có lẽ anh đành xếp sau thằng nhóc họ Hứa kia rồi, dường như em đã quên trong quá khứ hắn đã đối xử với em như thế nào sao?”
Vừa nghe tới cái tên đó, ánh mắt tôi liền mạnh liệt run lên. Hứa Cẩn Phác, cậu ấy đã đối xử với tôi như thế nào? Tôi cũng không rõ nữa…
“Em không cần trả lời anh. Bởi vì anh biết trong lòng em sớm đã có hắn, cho nên những tổn thương mà hắn đã gây ra cho em, em đều có thể bỏ qua. Tiểu Tịnh..” Nói đến đây, giọng nói của hắn bỗng trầm xuống, có chút gì đó nghẹn ngào, hơn nữa tôi còn cảm nhận được chút hối tiếc từ sâu trong đôi mắt đen huyền kia: “..giá như năm xưa, người anh chọn là em mà không phải là Lạc Tịnh thì hôm nay, anh đã không phải dùng cách này để ép em. Anh xin lỗi, nhưng mà anh không thể làm khác hơn. Anh yêu em, Lăng Tịnh!”
Yêu?
Tôi không biết thế giới này cảm nhận về tình yêu như thế nào? Nhưng đối với riêng Lăng Tịnh tôi thì tình yêu luôn là một thứ gì đó vô cùng vô cùng đáng sợ.
Cách đây không lâu Hứa Cẩn Phác cũng đã từng nói lời yêu tôi. Phải, lúc đó tôi đã bị tình yêu của cậu ấy làm cho thật cảm động, nhưng đến cuối cùng thì sao..
Tiêu Liệt cũng không khác, hắn vẫn luôn miệng nói yêu tôi, nhưng khi nhìn lại những gì mà hắn đã làm với tôi, với đứa con còn chưa chào đời của tôi..thì tôi cảm thấy thật sự kinh tởm với một chữ ‘yêu’ kia!
“Tiểu Tịnh..”
“Được. Tôi hứa sẽ làm theo lời chú..” Bộ dạng của tôi lúc này hệt như một cái xác đã mất đi linh hồn: “Hy vọng chú nói được làm được.”
“Đương nhiên rồi. Sau khi chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp, anh sẽ lập tức trả tự do lại cho Trương Kiệt!”
“Được.”
Nhận được câu trả lời của tôi, Tiêu Liệt liền cười thật hạnh phúc, nhưng có mấy ai biết được đằng sau nụ cười hạnh phúc ấy..là bao nhiêu sự đánh đổi?
“Qua đây với anh!”
“…” Tôi thực sự không tài nào nhấc chân được, phía trước tôi là vực thẳm chăng?
Tuy vậy Tiêu Liệt vẫn kiên nhẫn nói: “Ngoan nào, qua đây với anh, anh là chồng của em!”
Tôi vô thức nhíu mày, chồng? Người đàn ông này từ nay sẽ trở thành chồng của tôi thật sao?
“Tôi còn một vấn đề muốn hỏi chú!”
Tiêu Liệt cười dịu dàng: “Anh nghe!”
Tôi khẽ mím môi: “Nếu chúng ta cứ như thế mà kết hôn, thì gia đình của chú có chấp thuận hay không?”
Tôi nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn kéo dài thời gian. Còn về việc cuộc hôn nhân này có được chấp thuận hay không, tôi không hề quan tâm!
Tiêu Liệt nghe xong câu hỏi của tôi thì sắc mặt vẫn không chút biến đổi, vấn đề gia đình có lẽ không quá đáng ngại đối với hắn. Nhưng chỉ một khắc sau đó, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đã hoàn toàn tái nhợt.
“Lạc Tịnh?” Giọng điệu đầy kinh ngạc cùng với ánh mắt hoảng hốt của Tiêu Liệt làm cho tôi cũng không khỏi sửng sốt.
Hắn vừa gọi tên của Lạc Tịnh?
Lạc Tịnh? Lẽ nào cô ấy cũng xuất hiện ở đây sao?
Nghi vấn trong lòng tôi rốt cục cũng được giải đáp ngay khi giọng nói ấy cất lên, cùng với đó là âm thanh nạp đạn vang vọng từ phía sau lưng.
“Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!”
Cô ấy như vậy..đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?
Tôi cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên, cho đến khi cảm giác được nòng súng lạnh lẽo kia vừa chạm đến thái dương, tôi mới từ từ liếc mắt sang.
Lạc Tịnh nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, cô ấy có lẽ đã khóc rất nhiều, thế nhưng giọng nói của cô ấy lại lạnh như băng tuyết: “Lăng Tịnh, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô đó!”
Tôi không hiểu cô ấy đang ám chỉ điều gì nên chỉ đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.
“Tốt!” Nói rồi, cô ấy quay sang nhìn Tiêu Liệt, giọng điệu đầy châm chọc: “Chú thân yêu có gì muốn nói nào?”
Tiêu Liệt im lặng trong giây lát, trêи khuôn mặt là loại biểu cảm vô cùng lo sợ, đôi môi mấp máy một hồi lâu mới thốt ra được: “Lạc Tịnh, con có điều gì bất mãn thì cứ tính sổ với chú, cô ấy vô tội!”
Lạc Tịnh cười lạnh: “Là vô tội..hay là vô số tội đây? Nếu không phải vì cô ta..” Càng về sau giọng điệu của Lạc Tịnh càng tràn đầy bi thương: “..nếu không phải vì cô ta thì Trương Kiệt của tôi..đã không phải chết oan uổng như vậy. Tất cả đều do người phụ nữ này gây ra, cô ta không xứng đáng có được hạnh phúc!”