Anh vẫn cảm thấy tình yêu của anh có một phân khuyết điểm, bọn họ quen
biết quá sớm, chia ly quá lâu, lâu đến lại một lần nữa gặp lại, sau khi
tiêu tan hiềm khích lúc trước, bọn họ nếu như ở chung khi còn nhỏ, làm
anh cảm thấy rất không chân thực.
Bây giờ, anh lại không có loại cảm giác này.
Giống như mẹ anh nói, tình yêu có trăm ngàn loại bộ dáng.
Có người tình yêu rất kịch liệt, giống như yên hoa xán lạn, có người tình
yêu như ôn tuyền, trôi theo dòng nước êm đềm, cũng không người sẽ phủ
nhận, đây cũng không phải là tình yêu, mỗi người tính cách không giống,
cho nên tình yêu của bọn họ cũng không giống nhau.
Anh nắm tay cô, đột nhiên nghĩ đến lúc kết hôn, nên tặng cô cái gì lễ vật.
“Lại vẽ một bức tranh.” Hạ Thiên nhìn mặt nghiêng của cô, “Vẽ bộ dáng chúng ta lớn lên, vẽ bộ dáng chúng ta kết hôn.”
“Được.”
Việc hôn nhân nói rất thuận lợi, Đường gia một nhà ba người ở lại ăn cơm
chiều, Sophia bởi vì cục đầu tư có chuyện, lúc xế chiều đi một chuyến
đến cục đầu tư, bên kia tài chính không khéo ra một vài vấn đề, Sophia
mở hội nghị một giờ, Rachel thấy cô xoa hoa tâm, cuống quít hỏi, “Công
chúa, mệt lắm không?”
“Không phải, mắt có chút đau.” Sophia nói.
Rachel đem thuốc nhỏ mắt cho cô, cảm giác mới đỡ hơn một chút, chuyện bên này
vừa kết thúc, Sophia liền vội vã trở về hoàng cung, cách cũng không phải rất xa, nhưng mà, ai cũng không ngờ, sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Sophia ngồi trên xe, cảm giác mắt có chút đau, một đường đều là nhắm mắt lại
nghỉ ngơi, tới hoàng cung, Rachel kêu cô, vương phi cùng Hạ Thần Hi đã
trò chuyện với nhau thật vui, Sophia ở trên xe cũng nghe được tiếng
cười.
“Công chúa, về đến nhà.”
Sophia mở mắt ra, sắc mặt hơi đổi, bất động thanh sắc nắm chặt tay.
Rachel xuống xe, mở cửa xe, Sophia ngồi ở trong xe không nhúc nhích.
Vương phi nói với Hạ Thần Hi, “Thật không có ý tứ, cục đầu tư bên kia có chút việc, hôm nay còn làm cho con gái phải đi họp, thực sự là xin lỗi các
người.”
Cô là thật tâm cảm thấy có lỗi, hôm nay là ngày bọn họ
tới cầu hôn, Sophia còn phải đi họp, thế nào đều không thể nào nói nổi,
may mắn người Đường gia đều rộng lượng, nếu là người khác thì nhất định
sẽ mất hứng.
“Không có việc gì không có việc gì, tôi có thể hiểu được.”
Quân thượng cùng Đường tổng cười mà không nói, kỳ thực, loại chuyện này thật có thể hiểu, con trai cô cũng không ý kiến.
“Sao không xuống xe.” Hạ Thiên đi tới, Rachel cũng thật bất ngờ, “Công chúa?”
Sophia chậm rãi xuống xe, vương phi đã kêu cô qua, Sophia phân biệt thanh âm,
hơi nhắm mắt lại, vì sao đột nhiên sẽ nhìn không thấy đây? Cô lúc này
giả bộ bất tỉnh có thể giấu giếm được hay không.
Cô luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp nói cho Hạ Thiên, nhưng vẫn luôn kéo dài.
Vẫn kéo cho tới hôm nay.
Không thích hợp nhất một thời cơ.
“Oa oa, thế nào đứng bất động?” Hạ Thiên hỏi.
Sophia theo thanh âm vốn định nắm lấy cánh tay của anh, không muốn Hạ Thiên
cách cô có chút xa, chân Sophia lảo đảo một cái, Hạ Thiên cuống quít qua ôm cô, sắc mặt hơi đổi, “Oa oa, làm sao vậy?”
Gia trưởng bên kia đang ở nói chuyện cũng vội vã qua đây, cho rằng trái tim của cô bệnh phát.
Sophia tâm thần ổn định, thật dài thở ra một hơi, mặc kệ cô lại giấu giếm thế
nào, lúc này trong viện của cô, thế nào đều không thể gạt được, chuyện
tới trước mắt, cô trái lại trấn định.
“Ca ca, kỳ thực có chuyện
em nói dối, đôi mắt của em không phải cận thị, là mắt yếu… Thật nhiều
năm. Hiện tại, em nhìn không thấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com