Cô là người sống nội
tâm, có mấy lời không nói ra được, mặt mũi tốt, lại rất rụt rè, cố ý để
anh hẹn cô ở bên ngoài, cũng là chứa tâm tư, chỉ là, cô cùng anh không
muốn chỉ là vĩnh viễn nói chuyện công việc.
Nhưng mà, anh giống
như có chút không kiên nhẫn, mới không được nửa giờ, nhìn đồng hồ hai
lần, chẳng lẽ cùng ngồi một chỗ với cô, anh là phiền chán như thế sao?
Còn là nói, anh có việc gấp? Anna trong lòng có chút khó chịu, trước đây chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống như vậy, mặc dù cô không cho phép mình đoán về tâm tư của anh, nhưng mà, Hạ Thiên với cô coi như là thân
mật, chưa bao giờ từng làm ra chuyện hạ mặt mũi cô như thế, khả năng anh cũng không thèm để ý, chỉ là động tác vô ý thức, cô thận trọng, lại cảm thấy vạn phần nan kham, thời gian cũng trở nên gian nan, vốn có thể nói chuyện giờ cũng trở nên có chút khô khan.
Sau khi kết thúc bữa
cơm, Anna lại nhắc tới một ít chuyện lý thú, Hạ Thiên lại không có đáp
lại gì, cô nhớ tới những năm gần đây, giữa bọn họ trò chuyện được tối đa chính là công việc, trừ công việc, giống như không còn đề tài.
“Anh đang vội sao?” Anna hỏi, Hạ Thiên rất thông minh, ở trước mặt anh nếu
là giấu tâm tư khác, trái lại hoàn toàn ngược lại, không như nói rõ
ràng, anh trái lại thích hơn một chút.
“Ừ, cùng người khác có hẹn.”
“Đã như vậy, vậy anh đi trước đi, tôi ngồi nữa một hồi.” Anna nói.
Hạ Thiên cũng không nói thêm cái gì, cùng cô chào hỏi liền đi tìm Sophia,
so với thời gian bọn họ ước định, còn sớm nửa giờ, nhà sách nhỏ này là
nhà sách Sophia thường tới, Hạ Thiên biết, cô khẳng định còn đang ở đây, lúc tới, anh thuận tiện dừng lại ở ven đường, mua một ly trà sữa ấm áp, thứ này mặc dù không thường mua cho cô, thỉnh thoảng một lần vẫn là có
thể.
Anna đi theo phía sau anh xa xa lại hết sức không hiểu, Hạ
Thiên mấy giờ rồi, thích mấy thứ này, nhìn anh nở nụ cười, giống như chờ mong cái gì, tâm tình rất vui vẻ, cùng người đàn ông vừa trầm mặc ít
nói thực sự là cách biệt một trời.
Anh đi gặp người nào?
Hạ
Thiên dừng xe ở trên đường đối diện nhà sách, ở đây hơi chút hẻo lánh,
loại xe riêng này rất nhiều, khắp nơi là cây cối cao to, có vẻ rất u
tĩnh, Anna nhìn anh đi vào một hiệu sách.
Cô nhìn thấy chủ nhà
sách, là một người du học sinh châu Á, đoán chừng là đến làm công, nhà
sách mở hai mươi bốn giờ, ban đêm du học sinh đều thích dùng.
Sophia
thoải mái ngồi ở trên sô pha, trong tay là một khối điểm tâm, còn chưa
có ăn xong, đọc sách rất chuyên tâm, Hạ Thiên mỉm cười, ngồi vào bên
cạnh cô, Sophia đầu cũng không nâng lên, “Bên cạnh có người.”
Cảm giác người chưa đi, cô buông sách, nhìn thấy Hạ Thiên, hết sức kinh ngạc, “Ca ca?”
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy không thể tin, anh sẽ trở lại sớm như vậy?
“Có người ? Còn giúp người khác giữ chỗ ngồi?”
Sophia có chút ngượng ngùng nói, “Nào có, em không thích người khác đọc sách
bên cạnh, vừa có một người đàn ông ngồi ở bên cạnh, mùi hôi nồng nặc, em không thích.”
Hạ Thiên cười ha ha, nổi lên tâm tư chọc ghẹo,
bóng dáng thon dài đem cô che phủ, chóp mũi cơ hồ chạm chóp mũi của cô,
hơi thở tất cả là của cô.
“Vậy anh nặng mùi sao?”
Sophia bị anh náo loạn đỏ mặt.
“Ca ca, anh lại chọc ghẹo em.” Cô đẩy anh, may mắn lúc này trong nhà sách
cũng chỉ có một cô gái nhìn, “Được rồi, không muốn náo.”
“Không được, anh làm sao biết em có phải ghét bỏ anh hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com