Trên phi cơ.
Sophia sai người ta chế tác ra một viên kim cương
giả, giống nhau như đúc, lấy giả đánh tráo, cô để công ty bảo toàn vận
chuyển, còn viên kim cương thực sự do chính cô cùng Rachel mang lên phi
cơ. Kế hoạch này cũng chỉ có cô, Rachel cùng Crystal biết, Crystal đi
theo công ty vận chuyển, còn cô được hai người vệ sĩ khác đi cùng, công
ty vận chuyển đi theo một tuyến đường khác, còn Sophia ngồi máy bay bay
thẳng.
Cô chỉ ngồi ghế ở khoang phổ thông. Khi Sophia xuất hành,
cái gì có thể tiết kiệm là cô liền tiết kiệm. Cô chưa bao giờ quá phô
trương, ba năm này chạy ngược chạy xuôi khắp nơi tìm cách, cô chưa từng
quá phô trương. Cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt giới truyền thông,
những người biết mặt cô là rất ít. Họ chỉ biết công chúa nước A là
Sophia mỹ mạo như hoa, tài hoa hơn người, còn những chuyện khác, cơ bản
đánh nghe không được, cho nên xuất hành cũng rất an toàn.
Một
hàng có 3 ghế, Rachel mời Sophia ngồi ở ghế bên trong cùng, cô ngồi
giữa, phía ngoài là một người Ả Rập. Đến giờ cất cánh, người cũng rất
nhiều, đông đúc chen chúc. Sophia lấy một quyển sách ra xem, Rachel mở
đèn, người đàn ông ngồi phía ngoài kháng nghị.
“Bật đèn này thì có thể đọc sách, nhưng ảnh hưởng đến việc tôi ngủ.” Người đàn ông nói.
Rachel xin lỗi, Sophia tắt đèn đi. Cô nhận thấy ánh sáng tự nhiên vẫn ổn,
không cần thiết phải bật đèn, nhưng mà, Sophia sờ sờ mắt bên trái của
chính mình, một con mắt của cô rất yếu, một hôm vào buổi tối, cô nhìn
mọi thứ luôn mơ hồ không rõ, ảnh hưởng thị lực mắt khác. Thế nên cô cần
thêm ánh sáng của đèn, để tránh gây tổn hại cho mắt. Bác sĩ đã nói, ánh
mắt của cô đã từng bị thương, để lại di chứng, lại bỏ lỡ thời gian trị
liệu tốt nhất, nên không có biện pháp chữa trị cho khỏi. Ban ngày thì
vẫn tốt, chỉ là có hơi chút tản quang, nhìn đông tây không có dị thường, nhưng đến khi trời đầy mây, đêm tối, tầm mắt liền bắt đầu mơ hồ, có đôi khi thị lực hai con mắt cũng không có.
“Sophia, ngủ một giấc đi, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.” Trước mặt người ở bên ngoài, Rachel gọi
thẳng kỳ danh, Sophia không có thói quen ngủ khi ngồi trên máy bay. Cô
luôn luôn tìm một việc gì để làm. Cô có chút hối hận là không nên bay
chuyến tối, hẳn là nên bay ban ngày.”Không có việc gì.” Sophia mỉm cười, lấy kính mắt ra đeo. Kính mắt của cô một bên làm cho một bên là gương
thủy tinh, mang theo kính mắt liền tốt hơn rất nhiều.
“Đọc sách vất vả như vậy sao?” Rachel hỏi, Sophia cũng không phải thích đeo mắt kính như vậy.
“Không có việc gì, đừng lo lắng.” Sophia mỉm cười, nhìn một quyển chuyện thần thoại xưa để tiêu khiển thời gian.
Rachel nói, “Crystal nói, ở Zurich có một vị bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng, đối
tản quang, làm cho thẳng phi thường có biện pháp. Chúng ta nên đi thử
một lần, không chừng có thể chữa trị khỏi mắt cho công chúa. Dù sao thì
thiết bị chữa bệnh của quốc gia chúng ta không thể hiện đại tiên tiến
như Thụy Sĩ được. Mấy năm nay công chúa bận rộn như vậy, không có thời
gian đi kiểm tra, chúng tôi cũng đã khuyên người rất nhiều lần, hiện tại tuổi còn trẻ, còn có cơ hội có thể chữa trị, sau khi trưởng thành trị
liệu sẽ khó hơn đó.”
“Tôi không có thời gian.” Sophia nói, xoa
xoa mi tâm, đọc sách trong khi ánh sáng không đủ khiến mắt cô thật vất
vả. Mới một lúc mà mắt cô liền đau, cô tháo kính xuống, nhắm mắt lại
nghỉ ngơi.
“Dành ra một chút thời gian đi kiểm tra chắc không vấn đề gì.” Rachel nói, “Mặc dù hành trình rất chặt chẽ, nhưng kiểm tra một lần không tốn bao nhiêu thời gian, nếu như bác sĩ nói có thể mổ, chúng
ta có thể ở thêm vài ngày, quốc vương cùng vương phi chắc chắn hi vọng
công chúa sẽ khỏe mạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com