Oa Oa sớm ngủ được, Hạ Thiên cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn ngủ không
được, lại không dám lật qua lật lại đánh thức Oa Oa, cô bé đang gối bờ
vai của cậu. Tiểu manh oa phi thường thiếu khuyết cảm giác an toàn, cậu
cũng không biết trong hoàn cảnh gì mới dưỡng ra đứa nhỏ sợ hãi cô độc
như thế. Oa Oa trên mặt luôn luôn hiền lành, ôn hòa, tính tình hảo, nội
tâm lại rất mẫn cảm rất cô đơn, đặc biệt không cảm giác an toàn. Ở trên
đảo, từ lúc cô bé tới bên cạnh cậu cho tới bây giờ, tiểu manh oa liền
luôn ngủ cùng cậu trên một cái giường. Ngay từ đầu cậu muốn niệm cố sự
thư kêu cô bé đi ngủ, về sau mới đỡ hơn một chút. Cậu vốn tưởng rằng
không có gì, chỉ là có mấy lần cậu ban đêm huấn luyện không trở lại, Oa
Oa là không đi ngủ, vẫn chờ cậu trở về, sau đó chui vào trong ngực cậu,
ôm cậu đi ngủ. Về sau chậm rãi, bọn họ đều trưởng thành, cậu liền thử
cùng Oa Oa nói nam nữ thụ thụ bất thân, phân giường ngủ. Cô bé liền ngủ ở sát vách cậu, cô bé cũng không muốn. Về sau cậu trầm ánh mắt, Oa Oa mới đồng ý. Kết quả hai buổi tối, trước không nói cậu không có thói
quen,lật qua lật lại ngủ không ngon, Oa Oa cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ,
treo hai mắt gấu đen, cậu nhìn đều cực kỳ đau lòng, làm sao cho cô bé
lại đơn độc ngủ, kết quả là hai người cùng nhau ngủ.
Cậu biết, Oa Oa là hiểu được nam nữ có khác, chỉ là, cô bé quá sợ hãi cô độc, quá
khuyết thiếu cảm giác an toàn, không có cậu bên người, cô bé nhất định
ngủ không ngon. Cậu cũng vui mừng, cô bé chỉ dính cậu, nếu là lại dính
những người khác, cậu sẽ không sảng khoái.
Từ khi cô bé cùng
Avrile trở thành bằng hữu, cậu liền cực kỳ khó chịu, cảm giác tâm tư Oa
Oa đặt ở trên người cậu thiếu một chút.
Tiểu manh oa cùng hồi bé
cũng không như nhau. Cô bé hồi bé yêu làm nũng, thích khóc, đặc biệt
dính người. Cậu vốn tưởng rằng, lúc này là bản tính đứa nhỏ, chậm rãi
mới biết, Oa Oa kỳ thực rất thông minh, cũng hiểu chuyện, cũng rất mẫn
cảm, có đôi khi đặc biệt… có tâm tư. Loại này có tâm tư, thế nhưng,
loại thông minh này ở trong mắt của cậu, chỉ có đáng yêu. Cô bé cũng
không giấu giếm của cô bé thông minh, cậu có thể cảm giác ra cô bé có
rất nhiều tâm sự, chỉ là, mỗi lần cô bé cũng muốn nói lại thôi.
Mammy khi đó còn lo lắng Oa Oa vẫn như hồi bé lớn lên, hội không thích hợp thế giới của cậu, bây giờ xem ra, bọn họ đều đa tâm.
Tiểu nha đầu này, có tâm sự gì đâu?
Cũng bất tiện nói cho cậu biết sao?
“Ca ca…” Trong mộng Oa Oa hô một tiếng ca ca, hai tay ôm hông của cậu
chặt hơn, lộ ra sự an tâm. Hạ Thiên tất cả phiền não đều tiêu tan. Dù
cho Oa Oa có tâm sự không nói cho cậu, cũng không quan hệ, tiểu manh oa
vẫn thích cậu, dính cậu, coi cậu là thành người thân nhất, chỉ cần địa
phương có cậu, cô bé cũng sẽ không nhìn thấy người khác, này như vậy đủ
rồi.
“Tiểu manh oa… Ngoan ngoãn ngủ đi.” Cậu mỉm cười, ngược
lại tiếu ý cứng đờ, thậm chí có điểm vặn vẹo. Oa Oa một chân gác trên
đùi, cái tay còn lại hạ dời, vậy mà rơi vào bụng dưới cậu, thiếu chút
nữa liền đụng tới hai lượng quân cậu, tạo thành một tư thế ngủ rất xấu
hổ. Hạ Thiên vi khẽ mím môi môi, hi vọng tiểu manh oa tay muốn an phận
một điểm, nhưng mà, không quá ba phút, cô bé quả nhiên cầm tiểu đệ của
cậu, sau đó ngủ được thập phần an tâm.
Hạ Thiên quả thực là…
Muốn ngửa mặt lên trời rít gào, cô bé lúc nào dưỡng thành thói quen đi
ngủ như vậy, cậu còn thật không biết. Trước đây Oa Oa mỗi lần đi ngủ,
tổng là thích trong tay nắm thứ gì, khi đó cô bé chỉ là nắm tay áo của
cậu, hoặc là tay. Không biết thời gian lúc nào, nắm tiểu đệ của cậu đi
ngủ đã thành thói quen cổ quái của Oa Oa, hơn nữa, tiểu manh oa nha đầu
chết tiệt kia chưa bao giờ biết
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com