Thân mình mẫn cảm bị người đàn ông tùy ý đâm chọc. Theo động tác ra vào của người đàn ông, hoa huy*t không chịu nổi sự khống chế nên liên tục phun ra mật dịch chảy xuống trên chiếc giường đơn. Từ biểu hiện hơi nhíu mi và thỉnh thoảng có sự vui thích trên nét mặt thì có thể thấy cô đã sớm đắm chìm dưới thân người đàn ông. Dòng nước bọt chảy dọc theo cái miệng nhỏ đỏ tươi xuống giường. \”Sắp tới rồi…huhu…Mau đi ra ngoài…Ha a…\”Thời gian làʍ ȶìиɦ kéo dài quá lâu khiến Mạc Nghiên không chịu nổi. Sau vài lần cao trào, thân mình sớm đã rất mệt mỏi nhưnng hoa huy*t vẫn gắt gao kẹp lấy côn th*t đang xâm nhập mà không muốn buông ra.
\”Thật ngoan…Nhịn một chút…Không được cao trào trước…Phải chờ tôi.\” Người đàn ông bá đạo ra lệnh cho bé con trong lòng ngực.Mỗi khi cảm giác chỗ sâu trong hoa huy*t bắt đầu co rút, Tiêu Mục Thần liền sẽ rút côn th*t ra ngoài không cho Mạc Nghiên đạt tới cao trào. Nhiều lần bị đánh gãy cảm giác sung sướng khiến Mạc Nghiên khóc nức nở như mèo con, sự ủy khuất nơi đáy mắt làm anh chỉ muốn tiếp tục hung hăng khi dễ cô.
\”Cho tôi…Huhu…Thật muốn…\” Ở nơi Tiêu Mục Thần ma xát, chỗ sâu trong hoa huy*t trở nên ngứa ngáy khó chịu và chờ mong bị côn th*t hung hăng cắm vào, vòng eo hết lắc lư rồi lại phun ra nuốt vào côn th*t theo động tác đâm chọc của anh.
Ngũ quan thâm thúy mang theo nồng đậm nét tà mị gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Nghiên chủ động nghênh đón côn th*t của mình. \”Chính là như vậy, bảo bối thật giỏi.\” Tiêu Mục Thần thở gấp bên tai Mạc Nghiên, kiện mông rắn chắc đột nhiên tăng tốc độ nhanh hơn, anh bắt đầu liên tục hung hăng đâm thẳng vào trong tử cung. Bàn tay có chứa vết chai mỏng đè lên hoa đế được dấu kín bên trong hoa huy*t rồi lại hung hăng dùng móng tay véo nắn, xoa bóp. Cảm giác đau đớn làm hoa huy*t càng thêm tham lam ʍút̼ chặt lấy côn th*t cứng rắn.
\”A…Ha…Huhu…Thật chặt….\” Anh dùng bàn tay đè lên cái bụng nhỏ đang phình lên của Mạc Nghiên, côn th*t liên tục ra vào hoa huy*t khiến Mạc Nghiên gần như hỏng mất. Khuôn mặt hồng hào và cái miệng nhỏ không ngừng phun ra lời nói ɖâʍ loạn.
\”Huhu…Sắp tới….Huhu…A a…\” Vì không chịu nổi quá nhiều khoái cảm, Mạc Nghiên hét chói tai đạt tới cao trào, mật dịch trơn trượt phun trào làm côn th*t ướt đẫm. Tiêu Mục Thần nheo lại hai mắt hưởng thụ cảm giác hoa huy*t nhỏ hẹp co rút, mông hẹp làm càn nhanh chóng ra vào.
\”Bảo bối thật ngoan, cho em ăn hết, nhận lấy đi.\” Tiêu Mục Thần phun nồng đậm tinh dịch vào trong tử cung của cô, mông hẹp rắn chắc khuây khỏa chuyển động trong hoa huy*t chật hẹp và hưởng thụ cảm giác co rút bao vây lấy côn th*t. \”Nhanh đi ra ngoài…Ngô…Buông tôi ra, tôi muốn nghỉ… Huhu…\” Tay nhỏ chụp lấy bàn tay to đang không ngừng dao động ở trên người mình, bụng nhỏ no căng làm Mạc Nghiên chỉ nghĩ muốn anh nhanh chóng rút côn th*t ra ngoài. Phát hiện côn th*t lại bắt đầu chậm rãi đâm chọc hoa huy*t, Mạc Nghiên hoảng sợ mắng anh, trên khuôn mặt cô toàn là sự cầu sinh và ủy khuất.
\”Ngoan…Tắm rửa xong mới ngủ được.\” Nói xong, Tiêu Mục Thần muốn bế Mạc Nghiên lên.
\”Tôi tự mình đi!\” Mạc Nghiên nhanh chóng đứng dậy, tiểu huyệt rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi côn th*t và phát ra tiếng. Chất lỏng ɖâʍ mĩ nóng bỏng tẩm ướt khăn trải giường khiến cô xấu hổ. Cô vội vàng xoay người xuống giường nhưng thân mình lại mềm nhũng và không đứng vững được nên ngã về phía trước. Một đôi tay đỡ lấy vòng eo của cô. Mặc kệ sự kháng nghị của Mạc Nghiên, Tiêu Mục Thần chậm rãi đi vào phòng tắm. Anh đặt bé con lên trên ghế phòng tắm rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông không còn tiếp tục phát ra thú tính, cô liền vặn vòi sen hình đầu rồng rót đầy nước vào bồn tắm. Nước ấm bao bọc lấy thân mình mệt mỏi của cô. Vì cạn kiệt sức lực nên Mạc Nghiên dựa lên trên cánh tay nhức mỏi và ngủ gật.
Vì đợi lâu mà không thấy Mạc Nghiên ra khỏi phòng tắm nên Tiêu Mục Thần mới đi vào bên trong thì nhìn thấy cô ngủ gật trong phòng tắm. Đầu nhỏ vốn dựa trên cánh tay đang chìm từng chút một vào trong bể nước. Tiêu Mục Thần trầm mặt bước nhanh tới bên cạnh Mạc Nghiên. Mặc kệ việc quần áo mới vừa thay có bị làm ướt hay không, anh vớt cô từ trong nước lên và bước ra ngoài. Hơi thở ɖâʍ mĩ trong phòng làm anh nhíu đôi mày kiếm. Anh ôm chặt cô về phòng mình rồi tùy tay cầm lấy khăn lông lau khô bọt nước trên người của cô, đồng thời lấy áo sơ mi của mình mặc cho Mạc Nghiên. Nhìn thành quả của mình, Tiêu Mục Thần vừa lòng nở nụ cười, áo sơ mi trắng rộng thùng thình không thể che lấp được dáng người quyến rũ của cô. Anh cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn bùng phát rồi đặt cô vào giữa giường lớn, sau đó mới cởi quần áo đã dính ướt vứt sang một bên rồi ôm cô gái tràn ngập hương thơm vào lòng và ngủ.