Bộ váy liền thân bằng lụa màu xanh đậm tôn lên làn da trắng nõn của cô mà chuyển động, sợi tóc xõa ra từ hai bên tai, một chiếc kẹp tóc tinh xảo màu bạc kẹp lấy mái tóc đen, Mạc Nghiên nhìn bộ dáng mình trong gương, môi nhỏ cong lên vừa lòng.
Vừa xuống lầu một, nhìn đại sảnh chật kín khách, thoáng cái im lặng, Mạc Nghiên liền bày ra một kế độc ác đối với Cung Kỳ Diệp và Diệp Ngự Hàn, hai tên đàn ông thúi này!
Thậm chí còn không nói rằng người thân của Thần, Uyên và Dịch cũng ở đây. Nhìn xem, để một nhóm người lớn tuổi chờ đợi cô, đừng hòng cô cho sắc mặt tốt với mấy anh.
“Nghiên Nghiên, có nhớ lão già này không!”
Lão Tiêu nhìn Mạc Nghiên cười đắc ý, đôi mắt sáng suốt khẽ cong nhìn lõa Cung bên cạnh, khóe môi nhếch lên khiêu khích lộ ra một nụ cười tươi rói! Bày ra bộ dáng khoe mẽ tôi và cháu dâu rất thân, đâu có ai bảo thủ như ông.
\”Đương nhiên là nhớ, Tiêu gia gia!\” Mạc Nghiên nheo mắt, cong môi cười.
Cung lão gia tử cảm thấy trán hơi giật giật, nắm tay áp vào môi, khẽ ho.
“Nghiên nha đầu, ta là Diệp gia gia.”
“Cung gia gia!” Mạc Nghiên hơi cung kính cúi đầu.
Quý Nghuyệt Nhiêu đưa tay ra, đôi mắt phượng nở nụ cười.
“Ta là mẹ của Hàn Ngự, Quý Nghuyệt Nhiêu, anh ấy là Diệp Dập Lâm, cha của Hàn Ngự , nào, Nghiên Nghiên gọi chúng ta là ba mẹ đi.”
“Ba, mẹ.”
Alberta nheo đôi mắt xanh lục, ánh mắt thờ ơ quét qua chiếc váy màu xanh đậm, khuôn mặt duyên dáng, xinh xắn mà không tà mị, nói năng hào phóng, lúc này lông mày mới giãn ra, hài lòng.
Nhìn vợ tán thưởng con dâu, Mộc Tử Mặc dẫn đầu, giơ tay:
\”Ta là cha của A Uyên, Mộc Tử Mặc, cô ấy là vợ của ta, Alberta Graham, xưng hô ba mẹ là được.\”
Ánh mắt Kiều Hi Nhã kiên định lộ ra vẻ mặt phức tạp. Mặc dù chính con trai mình đã có lỗi, để một người con gái ngoan hiền ở cùng một chỗ, nhưng khi nghĩ đến cảnh đứa con trai nhỏ của mình muốn chung vợ với những người đàn ông khác, bà lại thấy đau nhói trong lòng. Nhưng đó là người con gái mà con trai bà thích, nên cứ tạm thời chấp nhận xem, dù sao từ nhỏ đến giờ cũng chưa làm họ thất vọng.
Tư Đồ Kình dịu dàng nắm tay Kiều Hi Nhã vỗ về an ủi:
“Nghiên Nghiên, ta là Tư Đồ Kình, cô ấy là Kiều Hi Nhã.”
“Kêu ba, mẹ là được.” Kiều Hi Nhã nhéo lòng bàn tay của người đàn ông, nắm tay Mạc Nghiên.
“Ba, mẹ!”
Mạc Nghiên hơi cúi đầu, có chút kinh ngạc, đây là thừa nhận thân phận của cô sao?
Cô nghĩ … ít nhất sẽ bị chế nhạo vài câu giống như trong một bộ phim truyền hình.
Điều mà Mạc Nghiên đã quên chính là người đàn ông của cô đều là người đứng đầu năm gia tộc lớn của Đế Đô, bọn họ rốt cuộc mới là người nắm quyền, nếu như bọn họ kiên trì, ngay cả trưởng bối cũng không thể ngăn cản quyết định của họ, đương nhiên vẫn phải thông báo cho trưởng bối, rốt cuộc vẫn mong người nhà có thể ủng hộ quyết định của mình.
Cung lão gia tử gật đầu hài lòng, không tệ, không tệ!
Rất lễ phép, ánh mắt bay tới bé con trên tay Cung Kỳ Diệp như muốn nhìn thấu, nhìn chằm chằm không nuốn rời mắt.
\”Không cần câu nệ, đây là cháu cố của ta!” Lời vừa nói xong đã thấy mắt ông cụ đỏ hoe.
“Ừm.”
Cung Kỳ Diệp bất đắc dĩ đem đứa trẻ ôm vào trong tay ông lão, cánh tay nhẹ đi nhất thời khiến người ta cảm thấy trống rỗng không thể giải thích được.
\”Ông ơi, ông phải điều chỉnh cổ tay của mình!\”
\”Biết rồi, tiểu tử thúi! Cháu còn nhỏ đều là ta ôm.\”
Cung lão gia tử tức giận nhìn cháu trai, vẫy tay xua đuổi muốn nói đừng làm phiền ông ôm chắt.
“…”
\”Cháu trai của bà!\”
Quý Nguyệt Nhiêu vui vẻ nhìn Diệp Hàn Ngự, mắt phượng lóe lên nhìn ánh mắt không cam lòng của con trai, bà cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ, thân thể mềm mại toát ra mùi sữa thơm, cái môi chúm chím đỏ mọng, nở một nụ cười hạnh phúc.
Diệp Minh đang ʍút̼ ngón tay cái, đôi mắt chớp chớp, khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng, khua tay múa chân trên không trung rồi cười lớn.