Xành xạch Xành Xạch
Hành lang trống trải vang lên tiếng bánh xe, chỉ thấy một người mặc áo choàng trắng chậm rãi đẩy xe thuốc đến trạm y tá.
“Tiểu Tuyết?”
Chỉ là sự nghi hoặc cảnh giác nhưng người đàn ông khá chắc chắn về danh tính của người phụ nữ trước mặt, như thể anh ta đã biết cô ta là ai.
“Chờ tôi ở cổng phía tây, đừng giở trò, nhất cử nhất động của cô đều sẽ bị theo dõi. ”
Tiểu Tuyết cầm lấy xe thuốc, nhập mật mã ở cửa trước khi vào khu phòng nhi, dừng lại trước mặt cặp song sinh một lúc, bàn tay cầm một tấm thẻ trên tay có ghi Mạc Nghiên và giờ sinh.
Nhìn nét mặt nhỏ nhắn thanh tú, ánh mắt lúng liếng của đứa bé, trong lòng cô ta có chút chật vật, nhưng nghĩ mẹ và em trai còn đang bị giam giữ, trong lòng cô ta chợt hoảng hốt, vừa định chạm vào đứa bé thì thấy cặp song sinh đang cau mày, cái miệng nhỏ nhắn bụm lại, sắp khóc thật to.
Tiểu Tuyết nhanh chóng rút bình xịt ngủ ra khỏi lớp xen kẽ và xịt vào mũi cặp song sinh để chúng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sau khi giao cặp song sinh cho họ, họ sẽ chỉ cho cô ta biết được tung tích của mẹ và em trai, bảo bảo … cô xin lỗi các con …
Sự đau đớn và bất lực dưới mí mắt của Tiểu Tuyết, cô ta kéo ngăn tủ dưới cùng của xe thuốc ra là hai bé trai đang nằm ngủ say bên trong, cô ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
\”Chờ đã! Cô y tá!\”
Mới vừa đi được hai bước đã bị giọng nói trầm thấp phía sau gọi tới, Tiếu Tuyết giả vờ quay lại, bối rối hỏi:
\”Có chuyện gì vậy?\”
Chỉ có hai người đàn ông mặc quần áo bình thường bước tới. :
\”Tôi nhớ, vừa rồi có một cô y tá đến kiểm tra?\”
Tiểu Tuyết cau mày nói với vẻ nghi ngờ và đề phòng, như thể nghi ngờ thân phận của họ:
\”Đây là lần kiểm tr.a thứ hai, anh có phải là … người thân của em bé? \”
\” Vâng! Đứa trẻ đang trong tình trạng tốt chứ? \”
“Tốt lắm, xin đừng lo lắng.”Tiểu Tuyết gật đầu.
\”Vậy không quấy rầy.\”
Ám vệ nhìn Tiểu Tuyết bước vào thang máy, trong mắt có chút nghi ngờ, lúc này đáng lẽ đã đến giờ ăn tối, một y tá mới kiểm tr.a cách đây không lâu, tại sao lại cần kiểm tr.a lại?
Anh ta còn chưa có vợ chứ đừng nói đến một đứa con, anh ta thực sự không biết quy trình khám trẻ sơ sinh, qua lớp kính cường lực, anh ta chỉ nhìn thấy mơ hồ hai đứa trẻ đang nằm trong lồng ấp, nhưng anh ta không thể khẳng định được rõ tình trạng bên trong.
\”An Nhĩ! Những đứa bé khác hình như đều có thẻ tên trong tay. Sao con của chủ tử lại không có?\”
An Dịch liếc mắt một cái, vẻ mặt ngưng trọng nhìn bên trong, không ngừng xác nhận.
\”Hình như trống không! Mẹ kiếp, đuổi theo nữ y tá, tôi thông báo cho chủ tử.\”
Xác nhận không thấy thẻ tên cổ tay, trong lòng phát lạnh, ám vệ vừa nói vừa chạy, nhìn thang máy chậm rãi thẳng xuống lầu một, ám vệ chạy nhanh đến lối thoát hiểm, trong lòng cầu nguyện rằng tiểu chủ tử phải được bình an vô sự.
Cùng lúc đó tại phòng VIP, Mạc Nghiên đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, trong mắt có vài phần hoảng sợ khiến những người đàn ông bên cạnh cảm thấy khó hiểu.
“Nghiên Nhi, có phải là gặp ác mộng không?”
“Con! Em muốn nhìn con!”
Mạc Nghiên nhấc chăn định đứng dậy, nhưng đã bị Tư Đồ Dịch ôm chặt.
“Đừng ngăn cản, cục cưng của em… chúng nó đang khóc!”
Mạc nghiên chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, lo sợ như có thứ gì đó đào tim móc phổi cô ra vậy, nước mắt bất giác trào ra, đưa tay đẩy anh ra.
“Được rồi, anh đưa em đi xem bọn trẻ.”
Tư Đồ Dịch nhìn bảo bối của mình có chút không thích hợp, vội vàng dỗ dành, cầm lấy chăn bông quấn lấy cô rồi bước ra ngoài.
Năm người đàn ông cũng cảm giác có chút bất an trong lòng, nhưng sự lo lắng đó đến từ đâu, thì không biết! Đang lúc thắc mắc, một tiếng chuông trong phòng nhanh chóng vang lên, ngay khi Diệp Hàn Ngự cầm lên, nghe thấy người bên kia hét lên:
\”Chủ tử, tiểu chủ tử bị bắt cóc rồi. An Nhĩ bây giờ đang đuổi theo nữ y tá, tên cô ta là Tiểu Tuyết, hiện tại tôi đang ở phòng camera giám sát. \”