“Đang nói chuyện gì vậy?”Tiếng nói trầm thấp từ phía sau Vương Vũ Viện truyền đến, đôi mắt sắc bén đảo qua cô ta đang nắm chặt tay, mày kiếm hơi nhọn, nguyên bản đang rất lo lắng Nghiên Nhi bị bắt nạt, xem ra bảo bối ngoan của hắn cũng không phải dễ chọc.
“Không có gì.”
Vương Vũ Viện tươi cười nói, đôi lông mày nhíu lại mang chút yếu ớt cùng ủy khuất, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng Mạc Nghiên, rồi sau đó dường như lại sợ hãi nhanh chóng đi qua một bên, người không hiểu rõ còn tưởng cô ta bị Mạc Nghiên khi dễ.
Tiêu Mục Thần miết nhẹ khóe môi, nhìn quá cô ta rồi ngồi trở lại bên cạnh Mạc Nghiên, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát tay nhỏ Nghiên Nhi, cảm xúc trơn trượt làm hắn thỏa mãn hai tròng mắt híp lại.
Mạc Nghiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, bên trong ngọt ngào mang chút bất đắc dĩ, lấy một miếng bánh thân mật đút vào trong miệng hắn, nhìn đôi vợ chồng son trước mắt ngọt ngào, Vương Vũ Viện đáy mắt xẹt qua một tia ghen ghét, ngay sau đó lập tức giấu đi.
“Tiêu gia gia đâu?” Mạc Nghiên buồn bực mà nhìn hắn.
“Hắn nha, một lát liền đi tới… Ngô, xem đi.” Tiêu Mục Thần ngẩng cằm lên, hình thành nên một hình cung gợi cảm.
Tiêu lão gia tử ra thân thiện tươi cười, rồi sau đó cùng A Nhượng khí chất kém khá xa hắn mang đĩa điểm tâm chậm rãi đi tới.
”Các ngươi ăn nhiều một chút nha! Nếu cảm thấy còn chưa đủ, bên trong còn có một ít.”
Vương Vũ Viện lộ ra biểu tình kinh hỉ, ánh mắt lộ ý cười đắc thắng, dường nhưu muốn khoe ra.
“Tiêu gia gia thật tốt, thương cháu nhất.”
“Ha ha ha! Viện nha đầu miệng thật là ngọt.” Tiêu lão gia vui tươi hớn hở cười to.
Lưng một trận lạnh người, hướng tới tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Mục Thần trong mắt mang chút cảnh cáo, vì thế yên lặng không lời thừa thãi, tìm ra đề tài:” Nghiên Nghiên đến đây, khi nào cháu đi kiểm tr.a thai đây, tiểu tử thúi sẽ đưa cháu đi sao?”
“Một tuần sau, A Thần sẽ bồi cháu, cho nên người không cần lo lắng.”
“Phải chú ý nhiều chút, gần nhất đừng quá mệt mỏi, đồ dùng nếu thiếu thì bảo tiểu tử thúi cấp cho!”
Một tuần sau sao? Vương Vũ Viện rũ mắt nghĩ thầm, nhìn ba người hoà thuận vui vẻ, có mỗi cô đứng ngoài không có cảm giác tồn tại, đáy lòng không cam tâm càng thêm rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang theo tươi cười khéo léo.
———-
Trong phòng không một bóng người có tiếng di động reo lên, của khẽ bị đẩy ra, Vương Nhược Tình che giấu biểu tình nhìn chằm chằm dãy số di động, hồi lâu mới nói được.
”Ngươi là ai.”
“Vương tiểu thư có khỏe không, tin tưởng tôi không cần giới thiệu cô cũng biết tôi là ai.”
“Ngươi là người đã gửi tư liệu kia?”
“Ha hả, cô thật là thông minh! Chúng ta đều có chung một mục tiêu, có hứng thú cùng nhau liên thủ không, tôi chính là người đưa tư liệu trực tiếp về Mạc Nghiên, cô cũng không hy vọng Dịch ca ca của mình bị tiện nhân này cuốn lấy cả đời đi!”
“Hừ, tôi như thế nào xác định được nhỡ ngươi chỉ là muốn tìm kẻ ch.ết thay.”
“Kẻ ch.ết thay? Không chỉ cô, tôi kể cả có gặp nguy hiểm cũng muốn hồ ly tinh này rời mấy người đàn ông, chẳng lẽ cô không nghĩ muốn có được người đàn ông của mình sao?”
Vương Nhược Tình nhíu chặt mi, đôi mắt đảo qua vách tường dán đầy ảnh chụp Tư Đồ Dịch: “Hảo!”
“Một tuần sau, tại bệnh viện Đức Thịnh, Mạc Nghiên sẽ đi kiểm tr.a thai, có Tiêu Mục Thần đi cùng, với đám người Tư Đồ Dịch, cho nên ngày ngày bệnh viện thập phần nghiêm cẩn.”
“Bệnh viện Đức thịnh ? Đây không phải là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất, không có khó khăn về tài lực cũng như gánh nặng tiền thuốc men, hơn nữa bên kia tầng tầng lớp lớp cửa bảo vệ, chúng ta như thế nào đi vào?”
“Việc này cô không cần lo lắng, tôi đã có biện pháp đem ngươi đi vào, đúng rồi, tôi nhớ rõ cô vì Tư Đồ Dịch nên đã đặc biệt học y dược đúng không?”
Người này cái gì cũng đều điều tr.a tới rồi…
“Như thế nào?”
“Đến lúc đó sẽ yêu cầu dùng tới, tôi liên lạc với cô sau, tạm thời cúp máy trước!”