Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 3: Chà đạp (18+) – Botruyen

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 3: Chà đạp (18+)

Quan Nhược Cơ run rẩy nắm chặt y sam, hít thở dồn dập, hàm răng cắn chặt, nhìn xem nam nhân lạnh giọng.

“Hi vọng ngươi giữ lời.”

Bàn tay trắng ngần đặt trêи thắt eo, khó khăn động tay kéo lỏng dây lưng, từng mảnh vải lụa mềm mỏng trêи người nàng rơi xuống đất.

Dạ Khinh Ưu rất bình thản nhìn mỹ nữ tự mình thoát y phục, làn da trắng ngần không vết sẹo, không chút thịt thừa lồ lộ ra ngoài. Phải công nhận nữ nhân này dù lòng dạ như rắn rết nhưng dáng người là nhất lưu, bất cứ chỗ nào cũng gây kϊƈɦ thích mạnh với nam nhân.

Thấy hắn vẫn vô cùng bình thản nhìn chính mình, không chút ý tứ chủ động, Quan Nhược Cơ cảm thấy thật vô cùng tủi nhục cùng tức giận, nàng vốn là một mỹ nữ sắc nước hương trời không nghĩ lại không gây chút hứng thú với hắn.

Mỹ nữ cứ đứng như trời trồng, Dạ Khinh Ưu liền cảm thấy không vui.

“Còn đứng đó làm gì. Định đợi có ai đến nhìn ngươi sao.”

“Ta không biết… “.

Quan Nhược Cơ ấp úng hai bàn tay che hai chỗ trọng địa trêи thân thể, Dạ Khinh Ưu nhìn thấy mỹ nhân không có chút kinh nghiệm phòng thê, tăng thêm chút hứng khởi, đầu óc nghĩ ngợi, nhàn nhạt ra lệnh:

“Bò qua đây…”

“Ngươi… .”

Nghe Dạ Khinh Ưu bảo nàng bò như một con cẩu qua chỗ hắn, trong lòng nàng dậy sóng lớn, hai mắt đỏ trừng trừng, răng nghiến canh cách, hận đến muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân kia. Nhưng nàng cũng không dám cãi lời, mạng sống nàng đang nằm trong tay nam nhân này.

Quan Nhược Cơ hai mắt nhắm lại, cả người ngồi xuống, khó khăn tạo bộ dáng cẩu mẫu, từng bước di chuyển về phía nam nhân tà ác kia.

Dạ Khinh Ưu hưởng thụ nhìn một mỹ nữ vì hắn mà từ bỏ tự tôn, di chuyển như một con sủng vật, lúc nàng di chuyển hai cặp tuyết lê trắng mịn thòng xuống không chút chảy xệ còn rất cân đối đẹp đẽ đánh qua đánh lại kϊƈɦ thích ánh mắt, phía dưới u cốc của nàng từng luồng gió lạnh thổi qua khiến nàng vừa thẹn lại cảm thấy khuất nhục muốn chết.

Nhưng nàng hiện chưa thể chết, nàng tuyệt đối muốn sống tiếp chờ đợi cơ hội trả thù hắn, để cho hắn khi đó sống không bằng chết.

Dạ Khinh Ưu nhìn thấu hết biến hóa trêи mặt nàng, trêи mặt vẫn lãnh đạm, không chút quan tâm sự uy hϊế͙p͙ tới từ một kẻ còn chưa đạt tới Linh Sĩ.

Từng giây đối với Quan Nhược Cơ như địa ngục, nàng bò tới chân của nam nhân liền dừng lại, dù không muốn nhưng mắt ngọc nhìn lên cố giấu ý hận:

“Ta… bò đến rồi.”

“Còn nhìn gì. Giúp ta cởi y phục.”

Quan Nhược Cơ thân thể run rẩy đứng dậy, da thịt bắt đầu tái đi vì lạnh, động tác chậm chạp đặt tay lên áo của Dạ Khinh Ưu, nói thế nào đây là lần đầu nàng chạm vào y phục nam nhân, khó khăn giải đi thắt lưng, hai tay kéo đi áo ngoài, dần dần lột bỏ quần áo hắn để lộ ra thân thể cứng rắn hoàn mỹ mê người khiến nàng có chút giật mình, xấu hổ hai má hồng lên.

Đến lớp quần vải cuối cùng, nàng muốn nhanh tay lột bỏ, lại bị Dạ Khinh Ưu cản lại, tiếu ý nhìn vào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng.

“Là cẩu thì không biết dùng chân.”

Quan Nhược Cơ càng lúc càng tức khí, chỉ đợi nam nhân này liên tục vũ nhục nàng mà bất lực, miệng nhỏ tiến gần gấu quần của nam tử, hắn lại không có mùi hôi thối như những nam nhân mà nàng tưởng, thay vào đó là một mùi hương nhẹ khiến nàng ưa thích.

Quan Nhược Cơ cảm thấy ít đi chút khinh nhục, hàm răng hướng tới cắn chặt gấu quần, miệng nhỏ ngậm vải quần hắn từng đợt dây dưa, dùng hết sức thoát đi quần của đối phương, động tác vụng về yếu ớt, khiến Dạ Khinh Ưu hưởng thụ không ít.

Thành công lột bỏ quần ngoài của hắn, nàng cũng bắt đầu làm quen lột bỏ lớp vải cuối cùng, tức thì một thanh côn thịt hồng hào chưa hoàn toàn cứng rắn nhưng rất lớn búng bẩy trước mặt nàng, một sự mới lạ, tò mò khiến nàng không kìm được nhìn mấy lần. Dạ Khinh Ưu híp mắt thấy chút hứng thú trong mắt nàng, bàn tay đặt lên mái tóc mượt mà đen như huyền thạch của mỹ nữ, vuốt ve lại nói.

“Làm nó trở về nguyên dạng đi. Ngươi cũng muốn sớm kết thúc mà phải không.”

Quan Nhược Cơ động tác trắc trở nhưng quyết đoán, hai bàn tay ngọc ngà thon thả di chuyển cầm lấy côn thịt của hắn.

Thật nóng, đôi khi nó lại giật giật.

Quan Nhược Cơ lần đầu cầm vật của nam nhân, không biết phải làm thế nào, khác với tưởng tượng của nàng, lại không thấy ghê tởm thứ nam nhân của Dạ Khinh Ưu, hai tay nhỏ vòng quanh thân nhục căn, di chuyển vụng về lên xuống, ngón tay đôi khi khảy nhẹ đặt lên quy đầu vuốt ve âu yếm.

Dạ Khinh Ưu không ngờ Quan Nhược Cơ lại học tập nhanh như vậy, tiểu đệ càng tăng thêm độ lớn khiến mỹ nữ giật mình nhưng không chút ngừng động tác, hai tay vuốt lên xuống quanh thân ƈôи ȶɦịt.

Nàng ngước đầu lên nhìn lại thấy hắn hai mắt thờ ơ, bình thản, lập tức có chút tức giận nam nhân này không biết có phải bị vô sinh mà đối với nàng hình như không có hứng thú, nàng vuốt trụ cho hắn mà chính bản thân lại bắt đầu khác thường, không hiểu sao cả người nóng ran lên.

Đã được một khắc nhưng thấy hắn không có dấu hiệu xuất ra, Quan Nhược Cơ hai tay mỏi nhừ nhưng không dám dừng lại, Dạ Khinh Ưu bắt đầu nhàm chán, đẩy ra đầu vai nàng, tay di chuyển xuống môi đỏ mọng của nàng, ngón tay truợt trêи làn môi, tà tà nói.

“Dùng miệng ngươi đi.”

“Ta…”

Quan Nhược Cơ kinh hãi hai mắt lâng tròng như muốn khóc, miệng nhỏ khép chặt lộ ra vẻ điểm đạm đáng yêu nhưng không chút mảy may ảnh hưởng tới Dạ Khinh Ưu. Nàng biết bản thân khó lòng phản kháng trước mặt ác ma, miệng nhỏ run nhẹ từ từ tới gần ngậm lên đầu khấc hồng hào, vừa không biết làm sao ngậm chặt lấy một hồi.

Cuối cùng cũng phải là Dạ Khinh Ưu dạy dỗ nàng, nếu không thì chả biết khi nào hắn mới xong cái trò này.

Được hắn chỉ dẫn, Quan Nhược Cơ chỉ có thể bất lực làm theo, đầu lưỡi quét lại quy đầu, sau đó di chuyển dọc thân côn thịt, hai cánh môi nhỏ ngậm khắp thân gậy thịt, lưỡi nhỏ hồng hào liên tục quét quanh. Miệng nhỏ mở rộng hết sức ngậm lấy côn thịt, đầu di chuyển lên xuống, dương cụ càng ngày càng di chuyển sâu vào cổ họng, chen chúc vào yết hầu khiến nàng nàng chút nữa thở không ra hơi.

Hai tay ngọc nhỏ nhắn nâng niu hai túi trứng, đôi khi di chuyển làm nó nằm gọn trong lòng tay nhỏ bé.

Dạ Khinh Ưu kϊƈɦ động, hai tay mò xuống vuốt ve đôi ngọc thỏ mềm mại căng tròn, day day núm hoa đào tinh nghịch chơi đùa, khiến mỹ nữ đôi khi không kiềm được rêи “Ưm…” vài tiếng nhỏ, nhưng động tác của nàng không chút dừng lại.

Cảm thấy như vậy là đủ, Dạ Khinh Ưu phất tay đem y phục của hắn và nàng trải ra đất.

Hắn mạnh bạo đẩy ngã nàng lên nền vải, cả người nằm đè lên người nàng. Quan Nhược Cơ biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, nhận lấy số mệnh nằm ra đất, quay mặt đi không nhìn hắn, hai tay cũng đã buông tha chống cự không che đậy làm gì cho mệt.

Dạ Khinh Ưu mặt sáng nhìn ngọc lộ chảy ra óng ánh chút dịch chất, cả thân thể nằm đè lên nàng, đặt dương căn đã được nàng làm cho ướt đẫm nướt bọt ngay mép động huyệt hồng hào, hắn dùng đầu quy ma sát lấy khiến nàng không ngừng run rẩy, hai môi vẫn cắn chặt kiềm nén không rêи.

Dạ Khinh Ưu đẩy mạnh eo, không thương tiếc một lần đâm vào ngọc động của mỹ nữ, xé bỏ một lớp màng mỏng đem xóa xổ một xử nử trêи đời.

Động huyệt Quan Nhược Cơ vô cùng chặt hẹp, lại là xử nữ chi thân, khiến cho nhục bổng khó khăn đi tới cuối, mà mỹ nữ lúc này hai ngón tay cắm trêи người nam nhân cào cấu như phát tiết hết lửa giận, hai mắt chảy ra từng làn nước mắt dài làm tơ rối vài sợi tóc.

Dạ Khinh Ưu đẩy mạnh động tác, côn thịt chui sâu tới tận cuồng, đánh tới tận hoa tâm, động tác cuồng dã không chút thương tiếc, hai tay đặt tên ngọc phong của nàng xoa bóp đến biến dạng, miệng tới gần ngậm lên một bầu ngực vừa nắn lại day day như muốn đem nó dứt ra.

“Chậm… Ô.. ô… ta… đau… “.

Quan Nhược Cơ trái với vẻ hưởng thụ của hắn, đau đớn tới chết đi sống lại, hạ thân bị côn thịt to lớn tàn phá đến xuất huyết, ý thức trong người chìm xuống đáy, chỉ biết nhìn lên bầu trời xanh thẳm mong cơn ác mộng này mau chấm dứt.

Dạ Khinh Ưu chú ý ánh mắt nàng không chút chú ý tới mình, hơi tức giận nắm lấy khuôn mặt nàng, tay bóp chặt hai má nhỏ, cuối đầu xuống hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Quan Nhược Cơ “Ô… ô..” địa khóc lên, miệng nhỏ bất lực hé mở hàm răng cho lưỡi nam nhân tiến sâu ʍút̼ lấy lưỡi nhỏ của nàng, nước bọt cả hai hòa quyện khiến nàng khó khăn nuốt vào người, chịu không nổi sự cuồng dã của hắn mà đem tất cả những điểm trọng yếu trêи người rơi vào tay giặc.

Dạ Khinh Ưu đánh sâu liên tục vào hoa tâm khiến tâm linh thiếu nữ liên tục cao trào, lần đầu tiên trong đời tiết thân phun ra ɖâʍ thủy trắng đục nóng ấm hướng lên đầu quy của hắn.

“Mau làm ta hứng thú đi. Nếu không ngươi đừng mơ ta buông tha.”

Quan Nhược Cơ vô cùng nhục nhã đón nhận sự sỉ nhục của hắn, nghe hắn bảo nàng kêu rêи gây kϊƈɦ thích, nàng vừa thẹn lại không cam tâm, khó khăn hai chân quắp chặt hông nam nhân, hai tay vòng qua cổ, miệng thở ra lan khí nóng rực, xấu hổ kêu.

“Ta… rất… thoải… mái… Ưm… A… a…. mạnh… lên…”

Lúc này nàng đã có tâm muốn chết rồi, không chỉ bị hắn hãm hϊế͙p͙ còn phải phối hợp với hắn, nàng chỉ biết chịu đựng thỏa mãn hắn.

Nghe nàng rêи không khiến hắn hứng thú chút nào, cảm thấy tiểu thư quyền quý thiên phú giường chiếu thật kém, động tác càng thêm mạnh bạo, hai tay như muốn làm biến dạng hai bầu ngực của mỹ nữ, thêm một lần nữa mỹ nữ đạt tới cao trào mà hắn thì hoàn toàn chưa thỏa mãn.

“Mạnh nữa lên… Làm chết ta đi… Ưm… A… đúng rồi… Chơi chết ta đi… “

Càng theo sự dạy dỗ của hắn, nàng càng sa đọa ɖâʍ khiếu kêu lên, động tác rất phối hợp, hai mắt nước mắt lưng tròng không ngừng chảy.

“Nữ nhân độc địa. Nhận lấy phần thưởng của ta.”

“Đừng mà… đừng bắn vào trong…”

Lời phản kháng của nàng vô ích, chỉ thấy trong thân thể nàng đầu rắn hung mãn run rẩy phóng ra từng luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấp đầy âʍ ɦộ, đem t.ử ƈυиɠ nàng căng phồng, phần bụng hơi nhô lên.

Phốc xích…

Dạ Khinh Ưu rút ra côn thịt, có chút thỏa mãn nhìn mỹ nữ đang khóc sưng mắt không hề thương tiếc, hắn đưa dương cụ ngay trước miệng nhỏ nàng, dù rất không muốn nhưng nàng chỉ biết nghe lời hé nhỏ đôi môi ʍút̼ lấy đầu côn thịt, nuốt vào tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng ɖâʍ thủy hòa quyện trong đó.

Dạ Khinh Ưu thỏa mãn đứng dậy, bàn tay nắm chặt khí lưu tạo ra sự vặn vẹo không gian, lấy trực tiếp từ bảo khố một bộ y phục mặc vào, liếc nhìn mỹ nữ một lúc liền ném lên một trường y phủ lên người nàng.

Hắn lấy trong tay một ngọc giản thô lược để lại một tia linh niệm, sau đó để lên người nàng, bàn tay đặt lên cổ tay nàng, sau đó quay người đi không chút luyến tiếc nhìn thêm nàng một lần.

Phải hơn nửa canh giờ, Quan Nhược Cơ mới khó khăn đứng dậy, nhìn về xa cảm giác thấy ác ma đã đi xa, tâm trạng buông lỏng một hồi.

Nàng run rẩy đứng vững từng bước, đem trường y hắn đắp đạp ra đất, cả người cơ hồ ngã mấy lần, cơn đau từ hạ thể như búa bổ liên tục kϊƈɦ thích nhưng nàng vẫn cắn răng lết đến xe ngựa lấy ra một bộ cái khăn nhỏ lau sạch thứ dơ bẩn của hắn, sau đó mặc lại một bộ y phục mới, nàng nhìn một chút ngọc giản nam nhân để lại tức giận muốn ném đi nhưng kìm lòng giữ lại, khó khăn bỏ vào trong người.

Nàng lấy ra một con dao nhỏ cắt dứt dây kéo, dắt lấy một con ngựa, đau đớn leo lên trêи người nó thúc ɖu͙ƈ để nó chạy về, lúc này trong lòng nàng đã hình thành bóng ma tâm lí, mục tiêu sinh mệnh nhiều thêm một cái, đó là giết chết Dạ Khinh Ưu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.