Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 278: Vũ mị (18+) – Botruyen

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 278: Vũ mị (18+)

Quả nhiên tính cách không đổi, Dạ Khinh Ưu để mặc Hạ Nhu Nhi khiêu ɖu͙ƈ, hắn đưa bàn tay không khách sáo nắn lấy hai khỏa cầu ngực trước mặt. Thiếu nữ khẽ kiều mị ‘Ưm…’ một tiếng, càng tạo thành âm thanh kϊƈɦ thích.

Hạ Thanh Thanh ngồi một bên hai má đã sớm trướng đỏ, không dám tin vị đường muội của mình lại có thể lộ ra phóng đãng như vậy. Nàng tuy không phải là thiếu nữ chưa từng trải sự đời, nhưng đối với việc nam nữ còn bình trướng không thể gỡ bỏ, không cách nào chịu được hoan cảnh này. Thân hình hoa ngọc kiều đứng lên, chỉ khẽ liếc qua hắn, nói.

” Dạ công tử, ơn cứu giúp trước kia tiểu nữ xin ghi nhớ… Về sau sẽ báo đáp, hiện giờ không quấy rầy hai người nữa. ”

Nói xong, nàng xoay lưng nhanh chóng rời khỏi phòng, mà cả hai người kia đều không có ý tứ ngăn cản. Hạ Nhu Nhi nhìn theo vị đường tỷ rời đi, cười khanh khách, miệng nhỏ kề sát cạnh bên tai hắn.

” Phu quân xem, đường tỷ xấu hổ rời đi rồi… Người ta còn muốn đem đường tỷ lên giường dâng cho phu quân đó. ”

” Yêu tinh. ”

Dạ Khinh Ưu mắng một câu, bàn tay đặt tại nhũ phong căng tròn của nàng nắn một cái, kéo một đường làm ngoại y thanh sam bên ngoài rách đi, lộ một mảng thϊế͙p͙ thân áօ ɭót bên trong. Hạ Nhu Nhi bên trong mặc một cái hồng sam áo bó, cuộn chặt đem bộ ngực của nàng ép chặt lại.

Nhìn ẩn đằng sau có hai núm đào nổi lên đầy khiêu ɖu͙ƈ, hắn đem lớp hồng sam kia lộng hư, trong nháy mắt đôi phong nhũ kiều đỉnh hiện ra trước mắt. Cặp nhũ phong to lớn như đôi bưởi tròn, hai núm hoa căng cứng mọng nước, càng nhìn càng muốn cắn một cái cho đã nghiền.

Dạ Khinh Ưu cũng chả còn kiêng dè gì, há miệng liền đem hai điểm phấn hồng ngậm vào trong miệng, tận tình hưởng thụ. Hạ Nhu Nhi mím môi, hai tay vòng sau ôm lấy đầu hắn, nén phát ra âm thanh rêи rỉ, cặp đùi ngọc cọ sát vô tình hay cố ý mà chạm vào đũng quần hắn.

” Hảo phu quân… ngậm mạnh chút… hai núm hoa của thϊế͙p͙ là dành cho phu quân thôi đó… Ưm… ân… ân… Ngon không hảo phu quân… A… Thật kϊƈɦ thích… Dày vò thϊế͙p͙ thân nữa đi… chịu không được… ”

Hạ Nhu Nhi hé miệng, liên tục thở dốc, phả ra từng hơi thở mang theo mùi thơm, trong miệng âm thanh rêи rỉ dần càng cao vọng, càng để kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng nam nhân nghe phải. Dạ Khinh Ưu miệng vừa ngậm, vừa hôn hai bầu ngực tròn trịa, tay không ngừng xoa bóp, nghe nàng càng kêu, ɖu͙ƈ vọng càng gia tăng, liền đem tất cả phát tiết lên đôi nhũ phong của nàng.

” A… Đừng bóp mạnh bạo vậy… Hư mất… Ưm… Phu quân thật mạnh bạo… ân… ân… ”

Hạ Nhu Nhi phát ra một tràng tiếng rêи, hai tay luồn xuống bên dưới đặt phía trước khỏa côn thịt căng phồng sau lớp y phục. Nàng khẽ ɭϊếʍ môi, cười kiều mị nhìn hắn, toàn thân như con rắn trườn xuống, nửa quỳ trước người hắn, bàn tay đặt trêи dây lưng của hắn kéo mạnh, đem thân y phục nam tử thoát ra, lần mò hai bàn tay thon ngọc tóm lấy long côn đang bành trướng.

Đánh một cái ánh mắt khiêu khích, Hạ Nhu Nhi cẩn thận nhìn long căn trước mắt, thân thể đột nhiên nóng lên, không để hắn chịu đựng chút nào, liền hé ra môi đỏ hồng đào, ngậm quy đầu hồng hào vào trong miệng. Long căn vào trong miệng, được nàng cẩn thận chăm sóc, lưỡi nhỏ đảo quanh mã nhãn, hai má liên tục phồng lên, hai tay nhỏ cẩn thận nâng niu hai hòn ngọc dương.

” Côn thịt tốt… lấp đầy miệng thϊế͙p͙ thân… Ưm… ọc… ọc… quá lớn… quá dài… ưm… thϊế͙p͙ thân làm phu quân thoải mái không… Ưm… ân… ”

Hạ Nhu Nhi ɖâʍ đãng tư thái bυ” ɭϊếʍ lấy côn thịt, lại nhìn hắn liên tục dò xét, lưỡi ngọc cẩn thận từng chút chăm sóc từng ngóc ngách trêи thân gậy thịt. Nàng còn cẩn thận hàm chứa hai hòn ngọc dương tại trong miệng chăm sóc, bộ dáng hết sức vì nam nhân hài lòng.

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, được Hạ Nhu Nhi làm cho tính ɖu͙ƈ gia tăng, hắn nhìn dáng vẻ bυ” ʍút̼ long căn của nàng, nam tính càng trỗi dậy. Không kịp để dương tinh nộ phóng miệng nhỏ của nàng, liền đem thiếu nữ lật dậy, đem nàng thân thể một lượt lột sạch, thân hình bốc lửa của nàng cứ vậy bạo lộ ra ngoài.

Eo thon, ngực nở, ʍôиɠ tròn căng đầy, làn da mịn màng đàn hồi, bên dưới cánh hoa ẩm ướt chảy ra mật dịch lại càng làm nam nhân điên cuồng. Dạ Khinh Ưu để nàng ngồi lên người hắn, Hạ Nhu Nhi rất phối hợp, hai chân banh rộng, hai ngón tay bên dưới kẹp chặt cánh môi huyệt hồng hào, canh chỉnh cùng đỉnh đầu long va chạm…

Hai mảnh nhục thịt va chạm, đã rất lâu từ khi cùng nam nhân trước mắt gặp lại, âm huyệt của nàng lại biến nên chật khít như xử nữ. Làm cho long căn đi vào, cũng mất đi không ít sức, mà bên trong thân thể đau nhói cũng làm cho Hạ Nhu Nhi không dễ chịu.

Cũng là, qua một lúc khi long căn đã đi sâu vào, dẫn lấy lại kɧօáϊ cảm lúc trước. Hạ Nhu Nhi tận tình hưởng thụ, ʍôиɠ chủ động nhún nhẩy đem côn thịt nuốt vào. Dạ Khinh Ưu giữ chặt eo nàng, để cho nữ nhân dễ dàng chủ động.

” Ân… Côn thịt phu quân… thật lớn… ân… làm Nhu Nhi rất thoải mái… đâm sâu điểm… hảo hảo thao lấy Nhu Nhi… cho phu quân thoải mái… ân… A… A… A… ”

Hạ Nhu Nhi ôm lấy cổ hắn, liên tục cọ sát bộ ngực mềm mại vào lồng ngực nam tử, mà phía bên dưới lỗ nhỏ lại không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt. Âm thanh ‘ba ba’ va chạm không ngừng vang khắp cả phòng, tin rằng không có cấm chế cách âm thì bên ngoài có thể nghe thấy.

Dạ Khinh Ưu bị mỹ nhân lộng cho thoải mái, bàn tay trượt dài trêи tấm lưng trắng trần, dần mò xuống hai tay ôm lấy kiều đồn của nàng xoa nắn, đánh một cái, tạo thành một vết hằn dấu tay. Hắn cũng dần không có thương tiếc, đem mỹ nữ đẩy ngửa ra bàn, bắt đầu mạnh mẽ thao lộng, đem toàn bộ chiều dài long căn chôn sâu trong lỗ huyệt của nàng.

” Ân… thật sâu… mau dùng sức… chạm tới hoa tâm rồi… thoải mái chết… hảo phu quân… đừng thương tiếc Nhu Nhi… hảo hảo phát tiết lên người của thϊế͙p͙… muốn chết rồi… A… Tiết… thật sự muốn tiết… ”

Tận đáy bên trong hoa tâm, một luồng âm tinh hỏa nhiệt cuồng phóng, chẳng mấy chốc lại toàn bộ dội lên quy đầu nam căn. Dạ Khinh Ưu cảm thấy đỉnh đầu côn thịt bị thủy nóng phỏng, dồn ép hắn trướng mở tinh quan, cũng qua vài trăm lần va chạm, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi toàn bộ bơm vào t.ử ƈυиɠ của Hạ Nhu Nhi.

” A… Nóng quá… Phu quân tϊиɦ ɖϊƈh͙ thật tốt… Làm Nhu Nhi muốn chết… Ưm… ân… ”

Hạ Nhu Nhi tứ chi điên cuồng ôm lấy hắn, lại kẹp chặt không cho hắn rút ra. Dạ Khinh Ưu đem long căn chôn sâu trong âm huyệt của nàng. Sau một lúc thấy côn thịt mềm đi mới đem rút ra, Hạ Nhu Nhi dường như có điểm không nỡ, nhưng vẫn thả lỏng chân cho hắn rút ra côn thịt.

Nàng sau đó cũng không ngại hạ thể ê ẩm, liền trườn xuống, cẩn thận dùng lưỡi nhỏ ɭϊếʍ sạch sẽ dương căn còn dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ và ɖâʍ thủy của nàng.

Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn, dần cảm thấy có gì đó không đúng, dường như Hạ Nhu Nhi có điểm khác lạ. Mặc dù vẫn như cũ nhiệt tình, nhưng lại có chút gì đó không tình nguyện.

Tinh quang trong mắt Hạ Nhu Nhi chỉ ảm đạm một lát, nhưng lại không thoát khỏi ma nhãn của hắn. Dạ Khinh Ưu tùy ý để Hạ Nhu Nhi làm sạch long căn, nàng đứng dậy, giữ nét mặt kiều mị tiếu ý nhìn vào hắn, thân thể trần trụi cứ vậy rung lắc, hai tay bá cổ hắn, miệng kề sát bên tai hắn, lưỡi chọc sâu trong lỗ tai nam tử, dụ hoặc nói.

” Dạ lang… còn chưa đủ… lại đến hảo hảo làm Nhu Nhi… đừng ngần ngại… làm hư Nhu Nhi cũng được… chỉ cần chàng thấy thỏa mãn… ”

Cơ thể nàng cọ cọ, hai đùi khép chặt, ngăn cho ɖâʍ dịch từ hạ thể chảy hết ra ngoài. Dạ Khinh Ưu nét mặt âm trầm, sau một lúc mới đem nữ tử gỡ ra, ánh mắt đối diện nhìn nàng.

Hạ Nhu Nhi còn chưa hiểu gì, chỉ thấy đối diện với bên mắt trái huyết hồng của hắn, dần trầm mê vào đó. Dạ Khinh Ưu sử dụng ‘Huyết Ma Nhãn’ cẩn thận dò xét nữ tử một hồi, liền giật mình phát hiện, vậy mà sâu trong thân thể của Hạ Nhu Nhi có ẩn chứa một loại ấn ký.

Ấn ký kia được chôn sâu trong tiềm thức của Hạ Nhu Nhi, rất khó phát hiện trừ khi có thần thông nhìn thấu thần thức. Dạ Khinh Ưu may có ‘Huyết Ma Nhãn’ có năng lực tác động thần thức, mới phát hiện ra.

Loại ấn ký này làm cho Hạ Nhu Nhi không cách nào cãi lệnh, thậm chí khiến hắn kinh ngạc là ấn ký này tồn tại từ rất lâu rồi, ngay trước khi hắn gặp Hạ Nhu Nhi.

Sắc mặt Dạ Khinh Ưu trầm xuống, nhìn nữ tử một lát, liền đem y phục của hắn và nàng đều mặc lại gọn gàng. Sau đó mới đem nữ tử thức tỉnh, Hạ Nhu Nhi tỉnh lại, còn đang ngơ ngác, thì nghe được âm thanh lạnh lùng của nam nhân.

” Nói đi, là kẻ nào bảo ngươi tiếp cận ta? ”

Âm thanh kia lạnh lùng, không chứa một tia tình cảm, Hạ Nhu Nhi chợt cảm thấy rùng mình, ngay cả khi bản thân ngơ ngác không hiểu, đã cảm nhận cánh tay nam nhân vươn tới tóm lấy cổ nàng, siết chặt…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.