Ma Xương Huyết Vực bị biến thành chỗ giao tranh của nhiều đại thế lực, vốn dĩ ban đầu còn có chút sinh cơ, nhưng đến khi nhiều cỗ thế lực chiếm đóng, thì nơi này đã chân chính trở thành huyết vực, mùi máu tanh và cỗ cảm giác chết chóc dần trở thành đặc trưng của nơi này.
Bách Chi theo phía sau Dạ Khinh Ưu, đi đến đâu đều thấy kẻ mạnh đạp trêи đầu kẻ yếu, quy luật mạnh yếu bộc lộ ra rõ rệt, trong lòng bất mãn, kiều thanh vang vọng nói tới trước.
” Ma vực của ngươi, hỗn loạn như vậy. Ngươi là Đế Vương, có thật quan tâm đến nó không vậy? ”
Dạ Khinh Ưu đi phía trước, quay mặt nhìn nàng một cái, ánh mắt bình thản lại nhìn thẳng, giọng điệu không mấy quan tâm trả lời.
” Nó có ra sao cũng không liên quan đến ta, dù ta là Ma Đế nhưng cũng chỉ là danh nghĩa… Ta không có hứng thú với nó, với ta, càng mạnh hơn mới là mục tiêu chính. ”
Biết nam nhân chính là kiểu người vậy, Bách Chi có hỏi thêm cũng bằng thừa, cho nên nàng cũng không thèm hỏi nữa. Giữa hai người vẫn như cũ giữ bầu không khí im lặng như vậy cho đến khi đến Ma Xương Lĩnh, cả hai đứng tại trêи một mỏm đá nhìn về tòa phong lĩnh cao chót vót trước mặt. Bách Chi chỉ nhìn thấy từng cỗ vị chết chóc phát ra từ nơi đó, dọc từ chân đồi đến đỉnh không hề thấy một cái cây nào tồn tại, toàn bộ chỉ là một màu xám bạc.
” Nơi đó là nơi sư phụ ngươi bị giam cầm sao? ”
” Có thể… ”
Dạ Khinh Ưu khoanh tay nhìn chằm chằm vào Ma Xương Lĩnh, tùy ý trả lời. Bách Chi nhíu mày, mặt xinh đẹp lộ ra nét u uất.
” Ngươi còn chờ cái gì, với thực lực của ngươi thì muốn cứu người chả phải chỉ cần vung tay đều có thể sao… ”
” Ta quả thật cũng muốn trực tiếp như vậy, nhưng đó là khi ta chắc chắn bên trong không có nguy cơ. Mà theo như thông tin ta nắm được, có lẽ bên trong tòa Ma Xương Lĩnh có bày bố trận pháp, thậm chí số lượng còn không ít. ”
Dạ Khinh Ưu nghiêm túc đáp, Bách Chi nghe vậy cũng hiểu ra mối quan tâm của hắn, nàng nhìn phía trước mặt, thần thức quét rộng nhưng cảm thấy yên tĩnh lạ thường, nhưng càng vậy càng đáng nghi, thậm chí trận pháp bày bố nàng cũng chỉ cảm nhận được mấy cái.
” Theo ngươi nói thì rốt cuộc có bao nhiêu trận pháp? ”
” Cỡ mười vạn tám ngàn trận pháp Cửu cấp để giăng bẫy ta, ta đoán số lượng thực tế còn nhiều hơn con số đó mấy lần. ”
Dạ Khinh Ưu đơn giản đáp, mà nghe xong Bách Chi cũng nét mặt trắng bệch, trận pháp Cửu cấp bày bố không dễ, đòi hỏi không chỉ tài nguyên mà quan trọng là trận pháp sư phải là Tông Sư cấp bậc. Một trận pháp Cửu cấp đã có thể vây khốn Đế Tôn rồi, đừng nói đến hơn mười vạn cái, miểu sát Đế Tôn hoàn toàn có thể.
” Kẻ nào có được bản lĩnh này? ”
” Không quan trọng, dù sao hắn cũng sắp chết. ”
Dạ Khinh Ưu cười mỉm, nói xong liền nhảy xuống vách núi biến mất tăm, Bách Chi cũng mau chóng nhảy xuống đuổi theo phía sau. Rơi độ cao hơn vài ngàn trượng, cả hai tiếp cận một chi bộ tộc, nơi này không ngờ có một tòa phủ lớn treo ngay mỏm đá cheo leo như vậy.
Tòa phủ viện này toàn bộ được xây dựng bằng hắc thiết ngàn năm, dính chặt với nền móng bên dưới, khó cách nào tách rời. Mà ở xung quanh xuất hiện vài ngàn những ngôi nhà nhỏ hơn, tập trung thành một thế lực.
” Chỗ này là nơi nào? ”
Bách Chi nhòm ngó xung quanh, chỉ cảm thấy chỗ này tụ họp những cá thể không tầm thường, theo nàng cảm nhận còn có một Chí Tôn trấn thủ tại chỗ này. Dạ Khinh Ưu gỡ xuống mũ trùm đấu bồng, lộ ra tuấn mỹ dung nhan, trả lời câu hỏi của nàng.
” Ma Nham Hắc Tộc, một cổ thế gia tồn tại lâu đời tại Ma Giới. Ngàn năm trước khi đệ nhất thiên tài của tộc bị chiến tử, liền phong bế với bên ngoài, dường như nhiều người cũng quên mất sự tồn tại của bọn họ rồi. ”
Dạ Khinh Ưu tư lịch tại Ma Giới phong phú, chẳng làm lạ khi biết được sự tồn tại và chỗ ở của Ma Nham Hắc Tộc, Bách Chi không hỏi thêm gì, đi theo phía sau hắn vào trong. Cả hai vừa xuất hiện, liền nhận được sự chú ý của Ma Nham Hắc Tộc, đội cận vệ liền nhanh chóng tụ họp vây quanh cả hai vào trong vòng. Một nam tử trẻ tuấn tú, một bên má có vệt xích dương ký hiệu đóng tại bên má, nghiêm túc nhìn hai người đánh giá, khi nhìn thấy nhan sắc của hai người đều rung động thật mạnh, nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh, trầm giọng quát.
” Các ngươi là người phương nào, dám xông vào Ma Nham Hắc Tộc… ”
” Ta muốn gặp tiểu thư nhà các ngươi. ”
Dạ Khinh Ưu không trả lời câu hỏi của nam tử kia, mà liền đưa ra yêu cầu, nghe thấy đối phương không trả lời mình, còn đòi gặp tiểu thư. Nam tử gọi là Dung Viên kia sắc mặt không được tốt, lạnh giọng quát lên.
” Ngươi mà cũng muốn gặp tiểu thư, nằm mơ sao. ”
Dung Viên tỏ ra bức xúc, trong lòng hắn tiểu thư hình tượng như nữ thần, dù cho nữ nhân kia vô cùng xinh đẹp, không thua kém gì tiểu thư của hắn, nhưng so sánh vẫn chưa đủ làm cho hắn rung động. Quả thật trong lòng Dung Viên này, đã mê mẩn vị tiểu thư kia đến mức nguyện chết vì nàng.
Dạ Khinh Ưu hoàn toàn cũng đoán được phản ứng này của bọn họ, không có cáu giận, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nói.
” Nếu vậy thì ta đứng đây đợi, cô ta kiểu gì cũng chủ động xuất hiện. ”
” Hừ, có phải ngươi quá vô tư rồi không. Vào tộc ta muốn làm gì thì làm, Ma Nham Hắc Tộc bọn ta cũng không phải dạng dễ bắt nạt vậy đâu. ”
Dung Viên cười gằn, toàn thân hắc khí lan tỏa, chốc lát hồng ấn trêи má của hắn lóe lên, khiến cho toàn thân hắn trở nên bóng loáng cứng rắn dị thường, thực lực cũng tăng mạnh từ Thần Tôn Nhị Giai tăng đến Tam Giai.
” Để ta xem ngươi còn kiêu ngạo hay không. ”
Dung Viên siết chặt nắm tay, nắm đấm như hóa thành cương thép cứng cỏi, áp lực mạnh mẽ dồn ép, không khí bị tách ra làm hai luồng chạy dọc quanh cánh tay Dung Viên, tốc độ khủng bố nháy mắt đã hiện ra ngay trước mặt Dạ Khinh Ưu, đem lực lượng của bản thân quán chú toàn bộ vào một bên cánh tay, uy lực không thua kém Thiên Tôn thi triển là mấy.
Có thể xem Dung Viên là một trong những thiên tài nổi trội nhất tộc hiện giờ cũng không sai, chỉ là như vậy cũng chưa đủ làm Dạ Khinh Ưu chú ý. Hắn nhẹ nhàng mở mắt, vươn bàn tay búng một cái vào nắm đấm của Dung Viên, trong nháy mắt thân thể của Dung Viên bị búng bay đập mạnh lên bờ tường cứng rắn đục thủng vài lỗ, đem toàn thân thể Dung Viên chôn chặt trong hố sâu.
” Dung Viên bị đánh bay… ”
Mấy tộc viên xung quanh thấy cảnh này, đều hít một hơi lãnh khí, trong tộc uy vọng của Dung Viên rất lớn, đứng đầu trong thế hệ trẻ, nay lại dễ dàng bị người trước mặt nhẹ nhàng như bỡn đánh bay như vậy, thì rốt cuộc kẻ kia lợi hại thế nào? Tuy nhiên bọn họ không vì vậy mà sợ hãi hắn, càng nghiêm túc bày ra trận thế bao vây Dạ Khinh Ưu.
Dung Viên ngồi dậy, xoa xoa ngực, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, khóe miệng chảy ra máu, trước ngực xương sườn gãy mấy cái. Hắn có thể rõ ràng hành động của Dạ Khinh Ưu lúc nãy là thế nào, càng cảm thấy bị sỉ nhục. Ráng gượng thân thể đứng dậy, lết ra khỏi đống đổ nát, Dung Viên cắn chặt môi quát lên.
” Ta tuyệt đối không tha cho ngươi. ”
Dứt lời, Dung Viên đem từ trong người ra một khỏa hắc đan to tròn, ý định nuốt vào trong bụng. Nhìn thấy viên hắc đan, nét mặt của đám tộc viên Ma Nham Hắc Tộc đều chuyển biến, kinh hãi nói.
” Dung Viên, đại ca không cần dùng nó… ”
Dạ Khinh Ưu theo đó nhìn vào viên hắc đan to tròn bên trong lòng bàn tay của Dung Viên, dựa vào kiến thức cũng hiểu được đó là một loại đan dược tăng cường lực lượng, nhưng sẽ để lại hậu chứng, xem ra Ma Nham Hắc Tộc có rất nhiều thủ đoạn.
Nhìn tên kia muốn tự tìm chết Dạ Khinh Ưu cũng lười cản, hứng thú đứng nhìn, nhưng hắn còn chưa kịp thấy Dung Viên nuốt xuống viên hắc đan, thì phía đằng sau một bóng ảnh nhanh chóng đoạt lấy viên hắc đan trong lòng bàn tay của hắn, sau đó đem Dung Viên đạp ngã trêи đất.
” Ngu ngốc, ai cho ngươi dùng ‘Nham Chuyển Mạch Đan’… Muốn chết sao? ”
” Tiểu thư… ”
Dung Viên nằm ngã lăn trêи đất, bị người kia đạp trêи ngực, không chỉ không tức giận, còn vui mừng nhìn vào nàng, tỏ ra hối lỗi.
Dạ Khinh Ưu chú ý nhìn vào thân ảnh kia, chỉ mặc đơn bộ một cái áo mộc che khuất cổ ngực phập phồng to lớn, lộ trần đôi cánh tay nõn nà, vùng eo bằng phẳng trắng mịn, thon gọn, lộ ra lỗ rốn kỳ vị, bên dưới độc một cái quần da ngăn đến bắp chân, dáng vẻ thập phần kiều mị mê người.
Đặc biệt là mái tóc đỏ yêu tà cột gọt túm lại phía sau cổ, kiều nhan rung động, bừng bừng sức sống, linh tú động nhân, từng đường nét trêи khuôn mặt không có kẽ hở hay điểm thừa. Ngay cả Bách Chi khi nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc, nữ tử trước mặt so về nhan sắc so với nàng không thua kém chút nào, mỗi người một vẻ…