Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi – Chương 236: Dung hỏa – Botruyen

Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi - Chương 236: Dung hỏa

Bên trong không gian tinh thần, một khỏa tinh cầu lan tỏa một loại cảm giác nguyên thủy, cổ kính, khí tức nồng đậm tinh thuần phát ra. Nhìn nó trông giống như một hành tinh sơ khai, chỉ toàn đất và đá, vỏ bọc đã dần khác trước, biến thành một tinh cầu màu bạc.

Dạ Khinh Ưu nhắm mắt dưỡng thần, lơ lửng đứng trước tinh cầu, trong giai đoạn này, hắn đã nhờ vào tam đại chân nguyên linh khí hồi phục tu vi đến bảy, tám thành. Thậm chí củng cố căn cơ chắc chắn hơn cả khi trước, loại linh khí cổ thuần này, vận dụng hợp lý mang lại lợi ích cực lớn.

Ngay đúng giai đoạn hắn định mượn nhờ Kim nguyên khí để đột phá Hóa Đạo, bất chợt cảm thấy linh khí bị héo mòn, chạy thoát ra ngoài, như bị thứ gì hút đi. Bản thân hắn cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên đúng ngay giai đoạn quan trọng nên không thể dừng lại.

Đến khi giai đoạn hắn chân chính đột phá Hóa Đạo Cảnh, cũng bừng tỉnh mở mắt. Thoát khỏi trạng thái tĩnh đạo, mở bừng mắt tại bên ngoài. Bất ngờ thân thể hắn truyền đến cảm giác quái lạ, Dạ Khinh Ưu rùng mình nhìn xuống bên dưới, kinh ngạc thấy Lăng Tử đang ngồi trêи người hắn, cũng đang tu luyện.

Mà điều hắn quan tâm nhất, là nàng và hắn đều trần như nhộng, dương căn của hắn thì bị chôn bên trong âm huyệt của Lăng Tử, như hóa thành một thể vậy. Dạ Khinh Ưu cảm thấy váng đầu, nghĩ thế nào cũng không ra bản thân lại bị cưỡng gian như vậy.

Hắn chống tay ngồi dậy, cảm thấy bên dưới hơi ê ẩm, mà chú ý trêи thân thể nhiều vết cào cấu, mẫn đỏ, bầm tím, vết hôn đầy người càng làm cho hắn shock nặng. Hận hận nhìn Lăng Tử, Dạ Khinh Ưu vươn tay định chộp tới cổ nàng, chợt dừng lại, thở dài, đem Lăng Tử đẩy ngã trêи giường. Bản thân hắn đứng lên, mặc lại y phục, bước nhanh ra ngoài, vừa bắt gặp Bách Chi đang cười gượng nhìn hắn, lập tức trừng mắt nhìn nàng.

” Ngươi làm thế nào lại để người vào bên trong… ”

” Hừ, đâu có liên quan gì đến ta. Là nàng tự chủ động, với lại nàng cũng đâu có ý hại ngươi, còn nữa, được một mỹ nữ chủ động dâng hiến, còn than với ai. ”

Bách Chi chu môi, quay đầu, không hề có một chút mặc cảm tội lỗi, Dạ Khinh Ưu biết đối chọi miệng lưỡi cũng vô dụng, liền chuyển sang đe dọa.

” Nếu vậy, ta cũng không cần phải giúp ngươi nữa. ”

” Ngươi thất hứa, rõ ràng nói giúp ta. Trong lúc ngươi đang tĩnh tọa, nhờ có ta ngươi mới an tâm đảm bảo, không phải sao? ”

Dạ Khinh Ưu nhướng mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Bách Chi, thản nhiên trả lời.

” Nhưng ngươi lại dẫn kẻ khác vào. ”

” Hừ, ta dẫn chính là người tốt. Nàng chẳng phải có liên quan đến ngươi sao, còn nữa, nhờ nàng mà giúp chúng ta giảm bớt đi thời gian tìm kiếm. ”

Bách Chi cũng rất hiểu tính cách của Dạ Khinh Ưu, vẫn đưa ra giá trị cụ thể, đem mảnh thanh bài kia ra, nói sơ qua vài thứ. Dạ Khinh Ưu cầm mảnh thanh bài, nghiền ngẫm một lát, thần thức quét sâu vào bên trong, sau một lúc, liền bừng tỉnh, gật đầu.

” Quả thật là tin tức liên quan đến ‘Tân Sinh Lãnh Hỏa’, không ngờ trùng hợp như vậy. ”

” Thấy chưa, là nhân phẩm của bổn thánh bạo phát. Ai như ngươi, nhân phẩm còn chẳng có. ”

Bách Chi hất cao cằm, hai tay chống nạnh, nhìn vừa đáng yêu lại buồn cười, Dạ Khinh Ưu đem thanh bài ném trả nàng, quay lưng, ngồi xuống bố trí một tiểu trận, gọi ra ba cái thạch tượng, hắn nhắm nghiền mắt, xoay lưng đi, nói.

” Được rồi, nếu đã biết tin tức của ‘Tân Sinh Lãnh Hỏa’ thì liền đi thôi. ”

Dạ Khinh Ưu nói xong, liền biến thoắt ra ngoài, Bách Chi nhanh chóng đuổi theo, vừa đi đằng sau vừa cười, trêu ghẹo.

” Nhìn thì tỏ ra không thích, nhưng lại để lại trận pháp bảo vệ, còn triệu hồi thạch tượng bảo vệ người ta. Ngươi quả nhiên là nam nhân không thành thật. ”

Dạ Khinh Ưu mặc kệ Bách Chi trêu ghẹo, trực tiếp bay thẳng, dọc đường gặp vài tên đang tìm kiếm Lăng Tử, bọn chúng vừa mở miệng thì bị Dạ Khinh Ưu một kϊƈɦ đắc tử. Cứ vậy cho đến khi rời khỏi vùng không gian sa mạc, tiến nhập vào những bậc vị kế tiếp.

Thoát ra, Dạ Khinh Ưu mới hay biết Hân Phong Tiểu Nguyệt tỉnh lại đang nổi cơn tam bành lùng sục hắn khắp nơi, gây ra nhiều người e sợ, đều tránh nàng như tai họa. Dạ Khinh Ưu cảm thấy có điểm không an tâm, suy nghĩ một lát, liền tạo ra một cái phân thân tạo thành từ Dạ giới, để nó hướng đi dụ dỗ nữ nhân kia rời đi, tránh đụng lại nàng gặp phiền phức.

Cái phân thân của hắn dung chứa hai phần thực lực của chân thân, cũng vừa đủ đối phó với Hân Phong Tiểu Nguyệt. Cho phân thân thay thế, Dạ Khinh Ưu mới an tâm đi thẳng đến bậc vị thứ năm trăm, cũng là bậc cuối cùng của trong dãy bậc thang ‘Địa Đàng’.

Xuất hiện trêи đỉnh là một cái dược trang, nơi này trồng vô số linh thảo dị dược ngay cả Dạ Khinh Ưu nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, nhiều loại quý hiếm dường như chưa từng xuất hiện cũng có ở chỗ này. Hắn vốn là Thần Y, đối với dược thảo vô cùng hứng thú, mò mẫn kiểm tra xung quanh, xác nhận đều là thật mới yên tâm.

” Ngươi đừng kéo dài thời gian nữa, mau mau giúp ta tìm ‘Tân Sinh Lãnh Hỏa’… Nó chắc hẳn ở chỗ này. ”

Bách Chi thấy hắn mải mê với dược liệu, cảm thấy bứt rứt khó chịu nói, nàng đang rất muốn trọng tố lại thân thể và linh hồn, một lần nữa được trở lại làm cường giả đỉnh phong, thân tàn hồn này quá bất tiện khiến nàng khó chịu. Dạ Khinh Ưu liếc mắt qua nàng, tạm dừng thu hoạch dược thảo, ý định đem toàn bộ chỗ này vào trong ‘Dị Giới Châu’ nhưng không cách nào làm được.

Sau một lúc, hắn nhận ra, hóa ra cái dược trang này nối liền cùng với cả ‘Địa Đàng’, trừ khi hắn đem cả cái ‘Địa Đàng’ này thu vào trong thì mới có thể. Dĩ nhiên điều đó là bất khả thi, bởi bản thân ‘Địa Đàng’ này cấu trúc từ vô số loại pháp tắc và không gian riêng biệt, trừ khi hắn thuần thục tất cả các loại pháp tắc thì may ra có khả năng.

Không thể thu lại chỗ này khiến hắn khó chịu, nhưng cũng chỉ đành vậy. Quay qua tập trung giúp Bách Chi, hắn dựa vào thanh bài biết được chỗ nuôi dưỡng đám thảo dược này, có lẽ bắt nguồn từ ‘Tân Sinh Lãnh Hỏa’. Loại lực lượng này dường như hòa làm một với thiên địa, rất khó phát hiện, ngay cả khi hắn sử dụng tâm nhãn của Hóa Đạo Cảnh cũng khó lòng phát hiện ra.

Tìm quanh quẩn một hồi, mới tìm được một thạch đá có vết lõm bên dưới, mà hình vết lõm này dường như tương tự hình dáng thanh bài, Dạ Khinh Ưu không chút chần chừ đem thanh bài đặt vào, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Nhưng chờ một lúc, lại không có gì xảy ra, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm thấy rõ ràng không có gì sai, tại sao lại không có phản ứng? Bách Chi cũng cảm thấy vội vã, nàng tưởng chừng như sắp đoạt được thứ mình cần, lại mất dấu trong gang tấc, tâm trạng dĩ lẽ không dễ chịu.

” Sao lại không được? Chẳng lẽ lại cần điều kiện gì? ”

” Có lẽ… ”

Dạ Khinh Ưu quan sát xung quanh một lúc, thở dài một hơi, tỏ ra tiếc nuối, sau đó đem ra ‘Dị Hỏa Bảng’. Một lúc đem phóng ra ba mươi hai loại hỏa diễm khác nhau. Bách Chi mơ hồ một mặt, không có làm phiền hắn, im lặng chờ đợi.

Rốt cuộc Dạ Khinh Ưu kết thành đan ấn, một mình khống chế ba mươi hai loại dị hỏa lan tỏa ra xung quanh, tinh thần hắn tập trung cao độ, không chút dám phân tâm. Người thường có thể điều khiển được một loại dị hỏa đã cảm thấy đây là phước đức, đừng nói đến kẻ nào điều khiển một lúc ba đến bốn loại như Nhạc Phong là loại thiên tài phượng mao lân giác mới thấy.

Mà một lúc điều khiển được toàn bộ ba mươi hai loại dị hỏa, thuộc tính xung khắc, tính chất khác biệt, không chỉ cần tu vi cao đều có thể, mà hiểu biết, thiên phú khống hỏa, ngộ tính đều phải đạt đến trình độ siêu việt. Ngoài ra còn phải có tâm liều mạng, việc điều khống dị hỏa bình thường nếu xảy ra sơ xuất, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, dù cho cường giả Hóa Đạo Cảnh cũng chịu không nổi.

Bách Chi kinh hãi nhìn nam nhân biểu lộ ra hành động kinh khủng như vậy, suýt chút kêu thất thanh, tuy rằng dị hỏa uy lực yếu hơn so với Thiên Hỏa và Thánh Hỏa trong truyền thuyết, nhưng uy lực cũng không thể xem thường. Một lúc điều khiển được mười loại dị hỏa nàng còn chưa từng thấy, nói gì một lúc đến ba mươi hai loại dị hỏa.

Dạ Khinh Ưu tỉ mỉ khống hỏa, vừa lúc đem ba mươi hai loại dị hỏa tương xứng bay về phía ba mươi hai gốc dược thảo, toàn bộ chỗ dược thảo kia ở đây chỉ có một gốc, đều đạt được cấp bậc thần dược, nay lại toàn bộ bị hắn đem đi luyện hóa.

Mỗi dị hỏa tương sinh với gốc dược thảo tương ứng, dần dần tạo thành hình thái dịch thủy hài hòa nhất. Chẳng mấy chốc ba mươi hai gốc dược thảo đều hóa thành ba mươi hai giọt linh dược đẹp mắt, toàn bộ đều được hắn cẩn thận điều khống.

Bách Chi hồi hộp nhìn, nàng tuy không phải là y sư, nhưng cũng nhận ra làm được như vậy không hề dễ dàng, chỉ sợ ngoài Cực Viêm Dược Thánh ra cũng không có mấy ai làm được như hắn.

Dạ Khinh Ưu không có chút nào thả lỏng, càng nghiêm túc, hắn biết bây giờ mới là giai đoạn quan trọng, dung hợp dược thảo lần này phải suy nghĩ đến tính chất của dược thảo và dị hỏa dung chứa.

Bên trong thanh bài có ghi chép một cái công thức luyện đan, Dạ Khinh Ưu chú ý kỹ, mới nhận ra đây chính là phương pháp tìm được ‘Tân Sinh Lãnh Hỏa’. Hắn rất nhanh nhạy, cũng mau chóng hiểu ra mấu chốt của vấn đề, liền làm ra cái biện pháp to gan này.

Trải qua thêm một đoạn thời gian, Bách Chi chỉ biết đơ người nhìn Dạ Khinh Ưu thủ pháp thuần thục dung hòa cả dược thảo và dị hỏa làm một. Vốn dĩ muốn dung hợp dị hỏa chắc chắn sẽ xảy ra bạo động, không cách nào thành công, nhưng một màn này làm cho nàng phải suy nghĩ lại, liệu có phải đang nằm mộng.

Dạ Khinh Ưu dung hợp từng gốc dược thảo đi kèm dị hỏa, thời gian chả biết bao nhiêu, nhưng Bách Chi là người ngoài cuộc cũng đổ mồ hôi giùm hắn.

Oanh…

Một tiếng nổ lớn vang vọng, cảm giác như toàn bộ không gian bị thổi tung, đến bước cuối cùng, lại tạo thành chấn động như vậy, Bách Chi sớm đã rời khỏi vùng không gian bạo loạn kia, kịp tránh cho bản thân linh hồn cũng bị xóa sổ. Ánh mắt của nàng không quên chú mục trêи thân ảnh nam nhân, đang ở trong trung tâm đợt cuồng bạo kinh khủng này, dường như lúc này hắn toàn thân đang chìm trong biển lửa đủ sắc thái, hỏa loạn…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.