Trên bàn bày biện rất nhiều món ăn kỳ quái mà Băng Ngưng không biết đó là gì.
“Đây là thức ăn ở thế giới của ngươi sao?” – Mỹ nhân cầm lấy con dao, nàng cắt một miếng thịt nướng đưa lên miệng.
Nhưng chỉ một giây sau băng sơn mỹ nữ liền nhăn mặt, đem miếng thịt để lại trên dĩa.
“Thực xin lỗi… Ta không ăn được thức ăn của phàm nhân.” – Băng Ngưng áy náy nói, nàng biết Ác Quỷ Máu đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
“Ha ha! Thực ra ta cũng không ăn được mấy thức ăn này, chúng chỉ là đồ trang trí thôi.” – Ác Quỷ Máu mỉm cười, không hề tỏ ra phật lòng.
“Bây giờ mới là món chính ta chuẩn bị cho nàng.”
Sắc quỷ tỏ ra thần bí, nó lấy ra một cái đĩa và một chiếc ly thủy tinh trong suốt. Nó lại lấy ra thêm một chiếc khăn mỏng phủ lên cái ly.
Hành động bí ẩn của Ác Quỷ Máu thu hút ánh mắt của Băng Ngưng, nàng chăm chú nhìn cái ly hồi lâu.
Những tia sáng yếu ớt xuyên qua tấm khăn mỏng, cả chiếc ly sáng rực lên.
Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng nâng chiếc khăn lên, để lộ cái ly chứa đầy băng tuyết.
“Không phải chỉ là băng tuyết thôi sao? Ai lại ăn băng tuyết cơ chứ?” – Băng Ngưng nhíu mày hỏi, bộ dáng rất không hài lòng.
Ác Quỷ Máu không nóng không vội lấy ra một trái cây màu đỏ, huyết quả căng mọng dịch lỏng đỏ như máu bên trong.
Nó dùng chiếc nĩa bạc đâm một lỗ hổng nhỏ, nước trái cây thơm ngọt liền ứa ra. Ác Quỷ Máu dưới thứ nước hoa quả tươi ngon đó vào ly băng tuyết, rồi dùng một chiếc thìa nhỏ khuấy thật đều.
Cuối cùng Ác Quỷ Máu cắm một chiếc ống hút thủy tinh vào ly nước, đưa nó đến trước mặt Băng Ngưng.
“Nàng thử xem.” – Ác Quỷ Máu ân cần nói.
Đại mỹ nhân dùng tay nâng ly nước lên, nàng thử ngửi một chút, hương thơm ngào ngạt xen lẫn khí tức mát lạnh phả vào mặt khiến nàng bị thu hút.
Băng Ngưng hút chất lỏng mát lạnh vào miệng, nước trái cây ngọt ngào mát lạnh khiến nàng rất yêu thích. Nàng lại dùng chiếc muỗng bạc xúc kem tuyết đưa lên miệng.
“Hợp khẩu vị của nàng sao?” – Ác Quỷ Máu ân cần hỏi.
“Rất ngon!” – Băng Ngưng mỉm cười trả lời, nụ cười của nàng giống như một đứa trẻ đang ăn đá bào.
Chẳng mấy chốc nàng đã ăn hết ly băng tuyết, một giọt nước trái cây dính trên môi bị nàng dùng lưỡi lau sạch.
Ác Quỷ Máu nhìn mỹ nhân tủm tỉm cười, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Hành động của Băng Ngưng có chút không thục nữ cho lắm, vậy nên nàng rất nhanh ý thức được, nàng liền nghiêm mặt lại trừng mắt liếc Ác Quỷ Máu.
“Ngươi nhìn gì chứ? Chưa thấy mỹ nữ ăn uống bao giờ sao?”
“Đương nhiên là thấy rồi, chỉ là ta không ngờ Băng Ngưng tiểu thư nổi tiếng lạnh lùng như băng tuyết lại có lúc dễ thương như vậy.” – Ác Quỷ Máu vui vẻ nịnh nọt.
“Miệng lưỡi ngươi thật ngọt, là ngươi dùng cách này lừa gạt Linh Lung?” – Băng Ngưng nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên không phải.” – Ác Quỷ Máu lắc đầu.
“Linh Lung là một cái sắc nữ, muội ấy thấy ta khôi ngô tuấn tú nên vừa thấy đã yêu, không cần cưa cũng đổ.” – Ác Quỷ Máu khoác lác nói, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.
“Vô sỉ!” – Băng Ngưng liền mắng một câu.
“Tốt rồi, bây giờ ta sẽ ra ngoài để nàng nghỉ ngơi, khi nào nàng muốn trở về thế giới thật chỉ cần gọi tên ta là được. Ta lập tức sẽ đưa nàng rời khỏi đây.” – Ác Quỷ Máu cười nói, nó phủi phủi quần áo rồi xoay người đi ra cửa.
Băng Ngưng thấy Ác Quỷ Máu bỏ đi thì ngẩn người, nàng gọi với ra cửa.
“Ngươi cứ như vậy bỏ đi sao?”
“Hắc hắc, nàng không nỡ xa ta ư?” – Ác Quỷ Máu liền xoay đầu lại, gương mặt cười toe toét.
Nhìn nét mặt của nó lại khiến Băng Ngưng tức giận.
“Lăn!” – Băng sơn mỹ nữ tức giận hét lớn.
“Hắc hắc, ta đi thật đây.” – Ác Quỷ Máu một lần nữa xoay người rời đi, cánh cửa động phủ đóng lại ngay sau đó.
Băng Ngưng ngồi một mình trên bàn, những ngọn nến tỏa ra hơi ấm mờ nhạt mông lung.
“Sắc quỷ khốn kiếp! Ngươi không thể đứng chắn thêm một lúc sao?” – Băng Ngưng tức giận đập mạnh tay vào bàn, khiến bát đũa trên bàn rung lên.
“Đáng ra ta nên đâm chết hắn từ đầu!”
“Thật là tức chết mà!”
Băng Ngưng tức giận hồi lâu, bộ dáng háo sắc của Ác Quỷ Máu cứ xuất hiện trong tâm trí nàng. Băng Ngưng biết điều này là do cấm chế sắc quỷ để lại trong thần hồn của nàng gây ra. Vậy nên nàng càng nghĩ lại càng tức giận.
“Đi ngủ!” – Băng Ngưng chốt hạ một câu, nàng dùng tay ôm lấy chân váy đi lại gần giường.
Giường của Băng Ngưng ở Băng Nguyên thành là một tấm huyền băng hình chữ nhật được đục đẽo và khắc trận pháp, gối của nàng cũng chỉ là một khối băng cứng. Còn động phủ mới được Ác Quỷ Máu chuẩn bị rất tốt.
Giường băng được trải một tấm nệm làm từ lông thú, vừa mềm lại vừa ấm, những sợi lông màu trắng mượt như nhung. Băng Ngưng ngồi lên giường, dùng tay sờ thử một chút liền rất yêu thích.
Nàng nằm lên giường, đắp tấm chăn lông thú lên người, liền có cảm giác ấm áp giống như có người đang ôm nàng, nhưng mở mắt ra thì chẳng thấy ai cả.
“Sắc quỷ! Ngươi đang ở đây đúng không?” – Băng Ngưng hỏi với giọng dò xét.
Nhưng không gian yên tĩnh lạ thường, thông qua mái vòm trong suốt trên trần nhà, Băng Ngưng có thể nhìn thấy những ngôi sao và mặt trăng đang tỏa sáng.
“Bầu trời thật là lạ, hình như trước kia không có những thứ này.” – Băng Ngưng vừa nhìn trăng sao vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Những ngôi sao như ẩn như hiện, lúc gần lúc xa, nàng có cảm giác ai đó đã dán chúng lên bầu trời.
“Một… Hai… Ba… Bốn…” – Rồi nàng bắt đầu đếm những ngôi sao để dễ ngủ, nhưng chỉ vài phút sau nàng liền cảm thấy việc này thật vô nghĩa.
Băng Ngưng không cách nào ngủ được, trăng sao vẫn tỏa sáng và nhún nhảy như đang trêu chọc nàng.
“Sắc quỷ khốn kiếp! Ngươi mau ra đây cho ta!” – Bỗng Băng Ngưng hét lên thật to, âm thanh của nàng vang vọng khắp băng cung.
Không gian bên cạnh giường khẽ rung lên, Ác Quỷ Máu bước qua cánh cổng không gian, nó ngồi xuống bàn nhìn mỹ nhân đang tức giận.
“Nàng không ngủ cũng nên để người khác nghỉ ngơi chứ? Thi Thi còn đang đợi ta đây này.” – Ác Quỷ Máu tỏ vẻ khó chịu.
“Ngươi thật đáng ghét! Đồ ác quỷ chết bầm! ” – Băng Ngưng chửi loạn một trận.
“Ngừng lại!” – Ác Quỷ Máu ngăn cản Băng Ngưng chửi rủa.
“Ta cảm thấy mình đối với nàng không tệ, ta xây động phủ mới cho nàng, chuẩn bị nước tắm, thức ăn, chăn đệm cho nàng. Để nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vì cái gì nàng lại tức giận như vậy?”
“Chẳng lẽ ta làm gì sai sao?” – Sắc quỷ tức giận chất vấn.
Băng Ngưng liền đứng bật dậy.
“Ngươi còn dám hỏi mình đã làm gì sai sao? Là ngươi cưỡng hiếp ta! Là ngươi cướp muội muội của ta!” – Băng Ngưng tức giận hét lớn.
Ác Quỷ Máu ngẩn người, thái độ dửng dưng của Băng Ngưng khiến nó gần như quên mất việc này.
“Khục… Vậy tại sao bây giờ nàng mới tức giận?” – Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.
“Ngươi lừa ta! Còn nói cái gì sẽ yêu thương chăm sóc cho ta! Hóa ra đều là dối trá!” – Băng Ngưng tức giận hét lớn.
“Không phải nàng nói ta phải giữ khoảng cách với nàng sao? Còn nói nếu ta cứ tơ tưởng thì nàng sẽ giết ta.” – Trên mặt Ác Quỷ Máu nở một nụ cười kỳ quái.
“Ngươi là đồ ngốc sao! Đó là ta nói cho Linh Lung nghe!” – Băng Ngưng nhìn Ác Quỷ Máu bằng ánh mắt u oán.
“Băng Ngưng thân yêu, vậy nàng thực sự mong muốn thứ gì?” – Sắc quỷ lơ đễnh hỏi.
Băng sơn mỹ nữ sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ, nàng lại ngồi xuống thành giường, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Chán ghét! Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ta phải nói ra sao?”
“Hắc hắc! Ta thực sự muốn nghe chính miệng nàng nói.” – Ác Quỷ Máu cười vui vẻ, nó là kẻ chiến thắng trong trò mèo vờn chuột.
“Nói ra suy nghĩ thật sự của nàng đi! Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta nhất định sẽ thỏa mãn mong muốn của nàng.” – Âm thanh của Ác Quỷ Máu mang theo một tia mê hoặc dụ.
Nó từ từ tiến lại gần, vòng tay qua eo Băng Ngưng mà ôm nàng vào lòng. Ác Quỷ Máu bây giờ và vừa nãy giống như biến thành hai người khác biệt. Nó trở nên đường hoàng đứng đắn, khác xa vẻ vô sỉ cợt nhả thường ngày. Từ trên người sắc quỷ toát ra một loại khí tức trầm tĩnh, trong ánh mắt không còn vẻ dâm dục mà trở nên nhu hòa ấm áp.
“Thê tử! Nàng thực sự muốn ta đối xử với nàng ra sao?” – Ác Quỷ Máu trìu mến hỏi.
Băng Ngưng bị ánh mắt của sắc quỷ làm cho tan chảy, nàng ngây ngẩn cả người. Giống như bị ánh mắt của nó hút mất hồn phách.
“Ngươi… Ngươi là Tà Huyết sao?” – Băng Ngưng nghi ngờ hỏi, nàng không biết liệu người trước mặt có phải là tên sắc quỷ vô sỉ đáng ghét kia không.
“Đương nhiên là ta! Giờ thì trả lời đi! Nàng thực sự mong muốn điều gì?” – Ác Quỷ Máu hỏi tiếp.
“Ta…” – Băng Ngưng trầm tư, giống như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
“Giá mà hắn lúc nào cũng đứng đắn như vậy.” – Nàng nhìn Ác Quỷ Máu hồi lâu, trong bộ dáng này sắc quỷ giống hệt tình nhân trong trí tưởng tượng của nàng. Một nam nhân có thể đem lại cảm giác ấm áp và tình cảm chân thành.
Cuối cùng Băng Ngưng cũng ngã vào vòng tay của sắc quỷ, tựa đầu vào ngực nó.
“Phu quân…” – Mỹ nhân khẽ gọi.
“Thiếp muốn chàng giống như hôm trước, đem thiếp đè xuống giường cưỡng hiếp, chơi thiếp dục tiên dục tử, để thiếp sướng muốn chết…” – Những âm thanh cầu hoan ái đầy vẻ dâm mị phát ra từ miệng nàng, bây giờ Băng Ngưng mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nam nhân trước mặt điên cuồng chơi nàng.
“Ta rất sẵn lòng thực hiện nguyện vọng của nàng.” – Ác Quỷ Máu nở nụ cười thắng lợi, lớp mặt nạ đường hoàng đứng đắn bị nó cởi bỏ, lộ nguyên hình là một tên quỷ háo sắc.