Ma Thần Máu – Chương 402: Di rời linh hồ – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 402: Di rời linh hồ

Đoàn nữ tu có tốc độ khá chậm, phần lớn nữ đệ tử trong môn phái đều chỉ có tu vi Luyện Hư Kỳ, Hợp Thể Kỳ, chỉ có mười mấy nữ trưởng lão là có tu vi Đại Thừa kỳ.

Vậy nên Băng Ngưng và các trưởng lão đều phải giảm tốc độ xuống bằng với tốc độ phi hành của các nữ đệ tử.

Băng Ngưng lúc này một người một kiếm bay phía trước đoàn người một quãng xa, thân là trưởng môn nàng giống như chim đầu đàn phải bay trước dò đường. Nếu có nguy hiểm gì thì nàng cũng có thể kịp thời phản ứng, rồi thông báo cho chúng đệ tử chạy trốn.

Chẳng mấy chốc Linh Lung đã bắt kịp tỷ tỷ, nàng liền điều khiển phi kiếm bay sát bên cạnh.

“Băng Ngưng thân yêu, nàng vẫn còn giận ta sao?” – Ác Quỷ Máu truyền âm hỏi.

“Hừ!” – Đại mỹ nhân ném cho nó một cái nguýt mắt, tiếp tục điều khiển phi kiếm.

“Tỷ tỷ, đừng giận muội nữa mà.” – Hai mắt Linh Lung biến thành hai viên pha lê, hướng về Băng Ngưng làm nũng.

“Sắc nữ! Muội làm ta tức chết rồi! Muội biết ta vì muội đau lòng đến mức nào không?”

“Dám lừa ta những hai lần, còn giữ tay ta lại cho tên khốn kiếp kia làm nhục. Trên đời này làm gì có ai như muội.” – Băng Ngưng trừng mắt nhìn Linh Lung, đem tâm tình của nàng tuôn ra.

“Hì hì, muội cũng muốn tốt cho tỷ mà. Chẳng phải hôm qua tỷ sướng muốn chết luôn sao. Chúng ta thề có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, đồng cam cộng khổ, sự vui sướng này muội đương nhiên phải chia cho tỷ.” – Linh Lung cười tít cả hai mắt.

“Ai cần chứ? Muội thừa biết ta ghét nam nhân đến mức nào. Tên khốn kiếp kia làm ta sởn cả gai ốc, thật ghê tởm.” – Băng Ngưng lại liếc muội muội một cái.

“Ân, vậy sao? Vậy mà tối qua có người lại cứ ôm chặt lấy Tà Huyết, đòi chàng chơi chết mình đây. Có muốn muội để Tà Huyết tối nay lại ngủ với tỷ? Huynh ấy còn biết rất nhiều trò vui, tỷ nhất định sẽ thích.” – Tiểu mỹ nhân cười khúc khích.

“Hừ! Ta không thèm nói chuyện với muội nữa. Muội quản hắn cho tốt, bảo hắn tốt nhất đừng nổi lên tà tâm với ta. Nếu không ta một kiếm chém chết hắn.” – Giọng nói của đại mỹ nhân biến thành băng lãnh, nàng tức giận quay mặt đi.

“Tà Huyết khốn kiếp! Tà Huyết chết tiệt! Dám dạy hư Linh Lung! Thật là quá đáng!” – Băng Ngưng lầm bầm trong miệng, liên tục réo tên của Ác Quỷ Máu mà nguyền rủa.

Ác Quỷ Máu đứng một bên nghe trộm hai mỹ nhân truyền âm, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Băng Ngưng. Trên mặt nó liền nở một nụ cười gian xảo, trong đầu lại suy nghĩ những mưu kế mới để điều giáo nàng.

Đoàn nữ tu sĩ cứ chậm rãi bay trên bầu trời, bốn phía chỉ có một màu lam trắng của băng tuyết.

Kích thước Băng Nguyên thực ra rất lớn, nó chính là một lục địa bao phủ bởi băng. Khu vực này tưởng như cằn cỗi khắc nghiệt, nhưng lại là nơi sinh sống của rất nhiều loài yêu thú, băng quái, tuyết tinh.

Chỉ là những sinh vật này bình thường đều ẩn náu bên dưới lớp băng, sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện.

“Băng Ngưng thân yêu, ta cảm giác được ở phía trước có nguy hiểm.” – Ác Quỷ Máu đột nhiên lên tiếng, phá hỏng sự tĩnh lặng.

“A! Có yêu thú sao?” – Linh Lung ngoảnh đầu lại hỏi.

Sắc mặt Băng Ngưng cũng thoáng trầm xuống, nàng biết Ác Quỷ Máu có linh giác rất mạnh, có thể dự cảm trước nguy hiểm từ rất sớm.

“Phía trước rất nguy hiểm sao?” – Đại mỹ nhân nhăn mặt hỏi.

“Không quá nguy hiểm, ta đoán là có một hoặc hai sinh vật Độ Kiếp kỳ đang nằm ngủ phía trước.” – Ác Quỷ Máu trả lời.

“Để ta với Linh Lung đi trước giải quyết bọn chúng là được.”

“Nhớ cẩn thận!” – Đại mỹ nhân khẽ cắn môi.

“Hắc hắc, nàng lo cho ta sao?” – Ác Quỷ Máu cười cợt hỏi, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu.

“Ngớ ngẩn! Ta chỉ lo cho Linh Lung! Ngươi bảo vệ muội ấy cho tốt, nếu không ta giết ngươi!” – Băng Ngưng hung hăng trừng Ác Quỷ Máu một cái, sau đó nàng bay lui ra sau ra lệnh cho các đệ tử bay chậm lại.

Ác Quỷ Máu nhìn Băng Ngưng một hồi, sau đó nói nhỏ vào tai Linh Lung.

“Mỹ nhân, nàng dùng toàn lực bay về phía trước đi.”

Linh Lung khẽ gật đầu rồi tăng tốc bay về phía trước, nàng cứ bay như vậy hơn một canh giờ, nhưng vẫn không thấy mối nguy hiểm Ác Quỷ Máu nhắc đến.

“Phu quân? Bay lâu như vậy vẫn không thấy gì cả, hay là chàng cảm giác sai rồi?” – Linh Lung ngoảnh mặt lại hỏi.

“Hắc hắc, đương nhiên là không có nguy hiểm gì. Ta chỉ kiếm cớ để có thể cùng nàng thân mật một hồi. Cả ngày bay qua bay lại, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một lúc đúng không?” – Ác Quỷ Máu cười dâm đãng.

Sắc mặt tiểu mỹ nhân liền đỏ bừng lên.

“Đáng ghét! Làm muội lo lắng một hồi.”

Sắc quỷ liền ôm Linh Lung đi đến một khu vực khá đặc biệt gọi là Băng Linh Đảo. Khu vực này cũng tương tự như các ốc đảo nằm giữa sa mạc. Bốn phía Băng Linh Đảo chỉ toàn là băng tuyết lạnh lẽo, nhưng bên trong Băng Linh Đảo lại hết sức ấm áp, linh khí trên Băng Nguyên đều tụ tập hết về những khu vực này.

Đất bên trong linh đảo cũng không phải đất cát bình thường mà là linh thổ do linh khí ngưng tụ hóa thành. Cây cối cũng là các loại linh thảo thủy thuộc tính hiếm có.

Nơi này có khung cảnh thơ mộng, giữa linh đảo còn có một hồ nước nhỏ, từ dưới hàn đàm bốc lên những đám mây linh khí mờ mịt.

“Linh khí hóa thủy! Huyền Sương Linh Nhũ!” – Hai mắt Linh Lung sáng lên như hai viên pha lê.

Nàng chạy đến bên cạnh hàn đàm, dùng tay vốc lên một ngụm linh thủy.

Nhưng sau đó nàng giống như nghĩ đến chuyện gì, sự vui vẻ trên khuôn mặt liền vơi đi rất nhiều.

“Sao vậy Linh Lung?” – Ác Quỷ Máu tò mò hỏi.

“Tiếc thật đó! Muội không ngờ ở đây lại có Huyền Sương Linh Nhũ, còn là cả một hồ nước luôn chứ.” – Linh Lung than thở, nàng nhìn hồ nước đang phát sáng, trong lòng tiếc hận vô cùng.

“Huynh nhớ hồ nước trong động phủ của bọn muội không? Trước kia nó cũng là một hồ linh thủy. Nhưng theo thời gian, bọn muội sử dụng hết linh khí trong đó để tu luyện, nên bây giờ nó chỉ còn là một hồ nước bình thường, hàm lượng linh khí bên trong rất ít.”

“Nếu có thể xây dựng động phủ ở đây, mỗi ngày hấp thu linh khí trong hồ nước tu luyện, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều linh thạch. Nhưng nơi này quá hoang vắng, không thích hợp để xây dựng động phủ.” – Tiểu mỹ nhân giải thích.

“Vậy nàng đem toàn bộ nước trong hồ về Tuyết Sơn là được mà? Ta đoán trong sơn môn của nàng có rất nhiều hồ nước, đem linh thủy đổ vào đó là được rồi.”

“Hứ! Dễ như vậy thì sao muội phải nhức đầu chứ? Ốc đảo này giống như một tụ linh trận tự nhiên, nên mới có thể ngưng tụ linh khí hóa thành nước. Nếu bây giờ muội đem chúng về Tuyết Sơn, chẳng bao lâu linh khí sẽ bay hơi hết, linh thủy cũng biến thành nước lã.”

“Trừ khi có thể đem toàn bộ nơi này đưa đến Tuyết Sơn, nếu không hồ linh tuyền này chỉ có thể nhìn mà không thể thu.” – Linh Lung phụng phịu trả lời.

Tiểu mỹ nhân khoanh tay nhìn hồ nước, thỉnh thoảng lại dẫm chân tức giận. Nàng có một tật xấu nhỏ là rất thích tài bảo, bây giờ nhìn thấy một bể linh thạch nhưng lại không cách nào thu lấy, e rằng khi trở về sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày.

“Linh Lung thân yêu, hay là muội xuống đó tắm một hồi, ta sẽ thay muội nghĩ cách lấy linh thủy.” – Ác Quỷ Máu gợi ý.

“Đồ háo sắc! Huynh muốn chơi muội chỉ cần nói một tiếng, đâu cần vòng vo như vậy. ” – Sắc mặt Linh Lung ửng đỏ, lườm nguýt Ác Quỷ Máu một cái.

“Hắc hắc, nàng nói đúng, ta muốn chơi nàng thì đâu cần phiền phức như vậy, trực tiếp đem nàng lột sạch là được rồi.” – Ác Quỷ Máu cười lớn.

“Vừa nãy ta nói là thật, nàng xuống dưới tắm một lúc đi, ta sẽ dùng thần thông đem toàn bộ nơi này di rời.”

“A! Huynh nói thật?” – Linh Lung sửng sốt hỏi.

Mặc dù nói tu sĩ có thể rời núi lấp biển, nhưng đó cũng chỉ là ví von. Nếu thực sự muốn đem một ngọn núi ngàn trượng di rời đến một nơi cách xa vạn dặm, e là ngay cả tiên nhân cũng không làm được.

“Phu quân, không lẽ chàng định biến thành khổng lồ, sau đó đem cả linh đảo vác lên lưng?” – Tiểu mỹ nhân nghi hoặc hỏi.

“Hắc hắc, cũng không phiền toái như vậy, ta mặc dù rất mạnh nhưng cũng không phải con rùa Quy Linh Khư, không cách nào đem theo một hòn đảo trên lưng như nó.” – Ác Quỷ Máu lắc đầu.

Quy Linh Khư một một loài viễn cổ linh thú, thân nó dài cả mấy vạn trượng. Bình thường đều nổi lềnh bềnh trên mặt nước mà ngủ, lâu dần trên mai của nó hóa thạch trở thành núi non, bụi bẩn bám vào hóa thành đất đai. Có người không biết còn tưởng nó là một hòn đảo nên đã xây dựng môn phái trên lưng nó. Linh Khư Môn tồn tại hơn vạn năm, môn nhân đông đảo vô số, nhưng đến một ngày con rùa khổng lồ kia tỉnh ngủ, nó đem núi non đất đá và cả tòa Linh Khư Môn trên người rũ bỏ, kết quả là một đại môn phái bị hủy diệt trong thoáng chốc.

“Ân, vậy chàng làm sao di rời tòa Băng Linh Đảo này?” – Linh Lung liền nổi lên tâm tư tò mò.

“Nàng làm theo lời ta nói là được, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần sợ hãi.” – Ác Quỷ Máu cười bí hiểm, đồng thời nó đem quần áo của Linh Lung cởi bỏ, vuốt ve nàng một chút rồi rời đi.

Thủy linh thiếu nữ trầm mình trong dòng nước lạnh giá, nước dưới hồ bởi vì ẩn chứa rất nhiều linh khí, khiến cho nước có màu trắng ngà như sữa nên mới được gọi là linh nhũ.

Nàng vốc một nắm nước đưa lên mặt, làn nước mát lạnh khiến tâm tình của nàng vui vẻ hơn rất nhiều.

“La li la…” – Linh Lung ngân nga một câu hát vu vơ, để cho dòng linh thủy gột rửa thân thể của nàng.

Những dòng linh khí quấn lấy Linh Lung, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt của nàng. Chúng giống như có sự sống, giống như một con vật nhỏ quấn quít lấy cô chủ, cọ cọ bộ lông mềm mượt lên người nàng.

Trong tâm trí thiếu nữ xuất hiện những ký ức vu vơ, khiến nàng cười khúc khích, mơ màng một cách mông lung.

Ác Quỷ Máu bay một đoạn khá xa, lúc này toàn bộ ốc đảo nằm gọn trong tầm mắt của nó.

“Hỗn Nguyên Ác Quỷ – Ác Quỷ Máu biến hình!”

“Ác Quỷ Thao Túng Trời Đất!”

Ác Quỷ Máu gầm lên bằng quỷ ngữ, thân thể liền biến thành một con quái vật cao hơn ba mươi trượng.

Trong thoáng chốc bầu trời vốn dĩ trong xanh liền biến thành tối sầm, huyết vụ màu đỏ bay phiêu tán trong không gian, càng lúc càng nhiều đem cả tòa linh đảo bao vây.

Thủy linh thiếu nữ bị biến cố bất ngờ làm cho choáng váng, thân thể nàng co rúm lại, đầm mình sâu xuống dưới hồ nước để lẩn trốn.

Bốn phía xung quanh nàng vang lên những tiếng rung chuyển dữ dội, mặt đất như dậy sóng, âm thanh oanh long long vang lên khắp nơi.

Sương mù đỏ như máu càng lúc càng nồng đậm, cả thế giới như chìm trong bóng tối. Nhưng chỉ vài phút sau thì âm thanh kinh khủng đó đột ngột biến mất, đám sương mù cũng tan ra như một làn khói. Chỉ là lúc này trên bầu trời cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn, vầng thái dương chói lòa và những đám mây đều đã biến mất. Thay vào đó là không khí âm u vắng lặng, bầu trời đỏ rực như máu.

Ác Quỷ Máu rơi từ trên trời thẳng xuống hồ nước, sắc mặt của nó lúc này vô cùng tệ hại, hốc tai hốc mắt đều rỉ máu, khuôn mặt thì trắng xám.

“Phu quân! Chàng sao vậy?” – Linh Lung hoảng sợ ôm lấy Ác Quỷ Máu.

“Thiên Đạo chết tiệt! May mà ta chạy kịp.” – Ác Quỷ Máu chửi rủa, đồng thời phun ra một ngụm máu.

Việc nó lấy trộm một miếng đất đã kích hoạt thiên địa pháp tắc, nhận lấy sự trừng phạt từ trời cao. Loại trừng phạt này vô hình vô chất, hoàn toàn không có cách nào né tránh hay đón đỡ. Ác Quỷ Máu chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm, nó vội vàng trốn vào tiểu thế giới né tránh.

“Hừ! Lại đợi ta mạnh thêm một ít, nhất định sẽ nuốt luôn cả Linh Ma Giới, lúc đó ta xem Thiên Đạo chạy đi đâu.” – Ác Quỷ Máu lại phun một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc trên mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Năng lực khôi phục của nó vô cùng khủng khiếp, chỉ cần không phải trong nháy mắt hóa thành tro bụi, thì mọi vết thương đều là vô nghĩa.

“Thiếp không hiểu gì hết, chuyện gì đã xảy ra?” – Linh Lung thấy Ác Quỷ Máu không bị thương nặng liền an tĩnh lại.

“Ta đã đem linh đảo dịch chuyển vào bí cảnh, khi nào đến Tuyết Sơn ta sẽ dịch chuyển nó ngược lại về Linh Ma Giới. Như vậy nàng sẽ có thể xây động phủ bên trong linh đảo rồi.” – Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, nó đem thân thể trần truồng của Linh Lung ôm vào lòng.

“Phu quân, chàng đối với thiếp thật tốt.” – Tiểu mỹ nhân ánh mắt trở nên long lanh, đem thân thể dán chặt vào người sắc quỷ.

Thoáng chốc sau hồ linh thủy trở nên xôn xao, sóng nước bồng bềnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.