Băng Ngưng hé mở mi mắt, bây giờ mình mẩy nàng đau ê ẩm. Bên trong cơ thể thì hoàn toàn trống rỗng, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Nàng nhìn thấy Ác Quỷ Máu đang ngồi trên thành giường, trước mặt hắn là một tấm màn ánh sáng.
Bên trong bức màn khắp nơi đều là nước, bốn phía là hàng ngàn cái bóng của những con Hải Thú khổng lồ đang bơi qua bơi lại.
Sâu bên dưới mặt biển là một tòa thành to lớn phát ra ánh sáng ngũ sắc. Băng Ngưng có thể nhận ra đó là Thương Hải Thành, bây giờ tòa thương thành đang trong tình trạng phong bế, bị nhấn chìm dưới hàng ngàn thước nước biển, phải sử dụng thượng cổ trận pháp bảo vệ.
Thỉnh thoảng những con Hải Thú khổng lồ lại húc mạnh đầu vào kết giới của tòa thành, khiến lớp màn ánh sáng khẽ rung lên. Nhưng rồi cũng chỉ như vậy, sau vài gợn sóng lớp màn ánh sáng trở lại bình thường, nguyên vẹn và vững chãi.
“Xem ra trận pháp này vẫn còn rất tốt, chí ít có thể bảo vệ tu sĩ trong thành thêm ba tháng nữa.” – Ác Quỷ Máu lẩm bẩm trong miệng, nó đang tính toán thời gian.
Dù là đi cứu người, hay bỏ đá xuống giếng thì đều cần thực hiện vào thời điểm thích hợp. Cứu người nhất định phải ra tay vào thời điểm nguy nan nhất, ném đá giấu tay cũng phải ra tay vào thời điểm ngặt nghèo nhất, như vậy mới có thể dùng một cọng cỏ đè chết con lạc đà.
Ác Quỷ Máu lại ngồi suy tư, suy nghĩ xem nên cứu ai, nên giết ai để thế cục có lợi cho nó nhất.
Băng Ngưng yên lặng nhìn Ác Quỷ Máu, tên sắc quỷ trong mắt nàng bây giờ không còn đáng ghét ghê tởm nữa. Nàng thậm chí cảm thấy hắn rất anh tuấn, nụ cười tà ác trên mặt hắn có cái gì đó rất lôi cuốn. Thậm chí nàng muốn vươn mình đến ôm lấy hắn, đem thân thể dâng cho hắn.
“Ta điên rồi sao?” – Băng Ngưng khẽ cắn môi, đem mấy ý nghĩ điên rồ loại bỏ khỏi đầu, nhưng ánh mắt nàng nhìn Ác Quỷ Máu vẫn tràn ngập nhu tình say mê.
Nàng biết đây nhất định là do cấm chế Ác Quỷ Máu khắc vào thần hồn của nàng đêm qua, nhưng nàng lại không đủ sức chống lại nó.
“Xin lỗi Băng Ngưng, ta làm nàng thức giấc sao? Thân thể nàng không sao chứ? Có chỗ nào đau không?” – Ác Quỷ Máu nhận ra mỹ nhân đã tỉnh lại, nó liền khẽ mỉm cười với nàng, ân cần hỏi han.
“Ngươi là đồ khốn kiếp…” – Băng Ngưng lập tức chửi rủa, nhưng giọng nói của nàng lúc này yếu ớt vô cùng, khiến câu chửi kia biến thành một lời mắng yêu.
“Nàng vẫn còn giận ta sao?” – Ác Quỷ Máu cười hỏi, nó vươn tay ôm Băng Ngưng vào lòng, dùng Thiên Ma Thủ vuốt ve thân thể nàng, đem mỹ nhân dỗ dành.
“Hừ!” – Băng Ngưng hừ lạnh, nhưng nàng cũng trở nên nhu thuận an tĩnh.
Bây giờ nàng không còn cảm thấy ghê tởm, chán ghét những cử chỉ thân mật của hắn. Thay vào đó là cảm giác thoải mái dễ chịu khi bàn tay Ác Quỷ Máu lướt đi trên da thịt nàng. Từng tế bào da thịt của Băng Ngưng giống như biết hít thở, lỗ chân lông giãn nở hút lấy những đốm sáng li ti từ tay Ác Quỷ Máu.
“Thoải mái sao?” – Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ… Rất thoải mái…” – Băng Ngưng nhỏ giọng đáp lời, nàng nhắm mắt tựa vào người Ác Quỷ Máu, hưởng thụ sự chăm sóc ân cần.
“Thảo nào Linh Lung thích nép mình vào người ngươi như vậy, uổng công ta còn tưởng muội ấy trúng tà thuật gì, lo lắng không một hồi.” – Băng Ngưng nhỏ giọng oán trách.
“Hắc hắc, từ nay về sau ta cũng sẽ chăm sóc cho nàng, không cần cùng muội ấy ganh tị.” – Ác Quỷ Máu cười nhăn nhở, bộ dáng hết sức bỉ ổi.
“Ai cần ngươi chăm sóc cơ chứ? Ta có thể tự lo cho mình được.” – Băng Ngưng hờn dỗi đáp lại, nàng miệng thì nói như vậy nhưng tay lại vòng ra phía sau, đem Ác Quỷ Máu ôm chặt, cảm thụ hơi ấm từ cơ thể hắn.
Bỗng phía sau Băng Ngưng phát ra tiếng sột soạt, Linh Lung chậm rãi ngồi dậy, nàng dùng tay dụi dụi hai mắt.
“Tỷ tỷ, Tà Huyết, mới sáng sớm hai người đã tình tứ thân mật rồi sao?” – Linh Lung nũng nịu hỏi, giọng nói của nàng vẫn còn chút ngái ngủ.
Âm thanh thanh của Linh Lung hết sức dễ nghe, nhưng lại khiến Băng Ngưng giật mình như bị sét đánh.
“Không! Làm gì có chuyện đó! Muội đừng hiểu lầm! Ta vẫn ghét cay ghét đắng tên háo sắc này!” – Băng Ngưng vội vàng phân bua, nàng lập tức gỡ tay Ác Quỷ Máu khỏi người mình rồi rời giường.
Nàng lấy ra xiêm y từ trong nhẫn trữ vật mặc lên người , thoáng một chút điều chỉnh. Băng Ngưng lại biến trở về dáng vẻ mỹ nhân băng lãnh thường ngày, toàn thân phát ra khí tức lạnh lùng.
“Hừ! Ngươi liệu mà đối xử với Linh Lung cho tốt! Nếu không ta sẽ một kiếm chém chết ngươi!” – Băng sơn mỹ nhân hừ lạnh, nàng hướng thanh kiếm của nàng chỉ vào Ác Quỷ Máu thị uy.
Bộ dáng của nàng thực ra hết sức nghiêm túc, sát khí cũng rất mạnh. Nhưng lại chỉ khiến Ác Quỷ Máu phì cười.
“Tốt tốt, ta sẽ đối xử tốt với Linh Lung, đối xử tốt cả với nàng nữa.”
“Vô sỉ!” – Băng Ngưng bĩu môi, dáng vẻ bên ngoài rất là tức giận, nhưng Ác Quỷ Máu có thể thấy trong mắt nàng lóe lên một tia vui mừng.
Nàng đem kiếm tra vào vỏ, lạnh lùng rời khỏi phòng.
Linh Lung nhìn bóng tỷ tỷ đi xa, nàng liền nhoài người về phía Ác Quỷ Máu, thay thế tỷ tỷ nằm trong lòng nó.
“Phu quân… Tỷ tỷ giống như vẫn rất ghét chàng. Cấm chế chàng sử dụng có vấn đề sao?”
“Ha ha, sao nàng ấy có thể ghét ta được cơ chứ? Chẳng qua là đóng kịch cho nàng xem thôi.” – Ác Quỷ Máu cười giải thích.
“Đóng kịch? Sao tỷ ấy phải làm như vậy?”
“Ta không chắc nữa, suy nghĩ của nữ nhân thường rất kỳ lạ. Có lẽ nàng ấy không muốn cùng nàng tranh giành nam nhân, cảm thấy xấu hổ khi nhân lúc muội muội ngủ lại lén lút vụng trộm với em rể. Cũng có thể chỉ vì tính cách thất thường ngoài lạnh trong nóng, khiến nàng ấy dù yêu thích nhưng lại luôn tỏ ra chán ghét.” – Ác Quỷ Máu nói ra suy đoán của nó.
“Ân…” – Linh Lung khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Được rồi, ta đoán chúng ta cũng cần phải chuẩn bị để rời khỏi Băng Nguyên thành. Vừa nãy ta thông qua vài tên gián điệp, phát hiện có khoảng một trăm con Hải Thú Độ Kiếp kỳ đang tiến thẳng về đây. Với tốc độ di chuyển như hiện tại thì ba ngày nữa chúng sẽ đến nơi.” – Ác Quỷ Máu ngừng lại vài giây sau đó nó thay đổi chủ đề.
“A… Nhiều như vậy?” – Linh Lung hoảng sợ hỏi, lần trước chỉ hai mươi con Hải Thú đã đủ sức nhấn chìm Băng Nguyên thành, lần này còn đông gấp năm lần.
“Ta không sợ mấy con cá đó, nhưng bây giờ Băng Nguyên thành không còn trận pháp bảo vệ. Nếu chúng sử dụng sóng thần tấn công, ta e sẽ không thể bảo vệ mấy nữ đệ tử chu toàn.”
“Vậy nên tốt nhất là đưa các nàng trở về Tuyết Sơn lánh nạn.” – Ác Quỷ Máu ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
“Ân, mọi chuyện nghe chàng sắp xếp.”
Ác Quỷ Máu đem tiểu mỹ nhân nâng dậy, giúp nàng mặc lại y phục. Một lúc sau cả hai y phục chỉnh tề rời khỏi động phủ.
Lúc này Băng Ngưng đang đứng ở quãng trường thành phố, hơn hai trăm nữ đệ tử và trưởng lão của môn phái đều đã chuẩn bị xong xuôi. Các nàng đều mặc váy có tay và ống dài, trên đầu đội nón vải, khuôn mặt xinh đẹp được che bởi một tấm màng mỏng. Bên hông các nàng đều treo năm sáu cái túi trữ vật, tất cả tài sản quý giá đều đã được bỏ vào bên trong.
Các nàng vốn dĩ đã chuẩn bị xong mọi thứ từ hai ngày trước, nếu không phải do Ác Quỷ Máu quấn lấy Băng Ngưng thì có lẽ họ đã xuất phát từ lâu.
“Trưởng môn đại nhân! Phải chăng có vấn đề gì đã xảy ra?” – Một nữ trưởng lão tiến llên trước hỏi.
Băng Ngưng bình thường đều rất đúng giờ, việc để cho các nữ đệ tử chờ suốt hai ngày mà không có thông báo gì là chuyện rất lạ.
“Ta tu luyện xảy ra vấn đề, cần một ít thời gian để điều chỉnh.” – Băng Ngưng nhàn nhạt trả lời.
“Nhị môn chủ vì sao không đi cùng ngài?” – Một vị trưởng lão khác lên tiếng hỏi.
Bình thường hai vị môn chủ đều đi chung với nhau như hình với bóng, lần này Băng Ngưng chỉ xuất hiện một mình, đây là một việc rất lạ.
“Linh Lung bận tiếp đãi Tà Huyết tiên sinh, có lẽ rất nhanh sẽ đến.” – Băng Ngưng tiếp tục trả lời với vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Sau này Tà Huyết tiên sinh sẽ là khách khanh trưởng lão, mọi người về sau gọi hắn một tiếng Huyết trưởng lão là được.” – Nàng suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp.
Mấy vị trưởng lão nghe Băng Ngưng nói thì trợn tròn hai mắt, liếc qua liếc lại bàn tán xôn xao.
“Trưởng môn! Về sau Tà Huyết tiên sinh sẽ là khách khanh trưởng lão thật sao?” – Một vị trưởng lão không kiềm chế được sự kinh ngạc nên lên tiếng hỏi.
“Ừ, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ ta không thể quyết định việc này?” – Băng Ngưng khẽ nhăn mặt hỏi.
“Không, thiếp thân không có ý kiến gì, trưởng môn đại nhân đương nhiên có quyền chỉ định tân trưởng lão.” – Vị trưởng lão bị Băng Ngưng nhìn liền xua tay, trên mặt hơi có chút sợ hãi.
“Tà Huyết tiên sinh có ơn với chúng ta, mời ngài ấy làm trưởng lão đương nhiên không vấn đề gì.” – Một nữ trưởng lão khác phụ họa, trên mặt nàng ta cười rất vui vẻ. Cô nàng này thầm ái mộ Ác Quỷ Máu, nghe thấy việc nó trở thành trưởng lão, liền cảm thấy có cơ hội tiếp cận thần tượng.
“Nhưng chẳng phải là đạo lữ của một vị nữ trưởng lão nội môn thì mới có thể làm khách khanh trưởng lão hay sao? Chẳng lẽ môn chủ muốn đem một vị trưởng lão gả cho Tà Huyết tiên sinh?” – Một vị trưởng lão khác hỏi.
Mấy người khác đều chăm chú nhìn Băng Ngưng, đây chính là việc bọn họ quan tâm nhất.
Băng Ngưng nhíu nhíu mày, nàng lâm vào trầm tư không biết phải trả lời sao cho hợp lý. Bỗng có một vị trưởng lão tiến lên phía trước.
“Trưởng môn đại nhân! Thủy Nguyệt Linh là đệ tử Thủy Linh Môn, đệ tử chịu ơn nuôi dưỡng của tông môn. Nay tông môn gặp nạn cần có cường giả chèo chống, Nguyệt Linh nguyện hy sinh bản thân, báo đáp công ơn của môn phái.” – Vị nữ trưởng lão dùng giọng nói hết sức chân thành, giống như sẵn sàng nhảy vào núi đao biển lửa, hy sinh vì tông môn.
Mấy vị nữ trưởng lão khác liền quăng cho Nguyệt Linh một ánh mắt khinh thường.
“Băng Ngưng tỷ tỷ, muội cũng nguyện hy sinh vì môn phái. Nguyệt Linh tỷ tỷ cùng Băng Ngọc tỷ tỷ rất thân thiết, không nên vì chuyện này mà chia rẽ bọn họ. Cứ gả muội cho Huyết trưởng lão là được.” – Một nữ trưởng lão khác cũng lên tiếng.
“Không sao, không sao! Môn chủ đại nhân gả luôn cả thiếp thân và Nguyệt Linh cho Tà Huyết tiên sinh là được. Thiếp thân không phản đối chuyện này, thiếp thân cùng Nguyệt Linh sống cùng sống chết cùng chết, cùng lấy một cái phu quân cũng không sao cả.” – Băng Ngọc nghe vậy cũng liền lên tiếng.
Mấy nữ trưởng lão khác cũng đều muốn tự đề cử mình, nhưng bởi vì da mặt tương đối mỏng, nên chỉ đỏ mặt cười tủm tỉm mà không dám tiến lên phía trước.
“Hừ! Các cô xem Băng Ngưng ta là loại người gì? Cảm thấy ta sẽ vì lợi ích mà hy sinh các cô sao? Sư phụ trước khi tạ thế đã giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ toàn bộ nữ đệ tử trong phái, tuyệt đối sẽ không để một ai phải chịu ủy khuất.” – Băng Ngưng tức giận nói.
“Môn chủ! Gả muội đi đi, muội không cảm thấy thiệt thòi, muội rất thích Tà Huyết, gả muội cho huynh ấy đi.” – Một vị nữ trưởng lão còn nhỏ tuổi đột nhiên lên tiếng, trông nàng chỉ như một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi.
“Linh Châu! Nhanh trở về!” – Một vị trưởng lão khác trông giống như tỷ tỷ đem tiểu nha đầu tóm lại, dùng bàn tay bịt chặt miệng, không cho Linh Châu phát ngôn bừa bãi.
Băng Ngưng dùng tay đặt lên trán, nàng không ngờ mấy nữ trưởng lão lại vì Ác Quỷ Máu mà nhao nhao lên như vậy.
“Một đám nha đầu háo sắc…” – Băng Ngưng bĩu môi nghĩ thầm.
“Chuyện này không cần nói nữa, các cô đều là tỷ muội tốt của ta. Việc hôn nhân đại sự đều để các cô tự quyết định, ta sẽ không cưỡng ép ai.”
“Còn vị trưởng lão sẽ cùng Huyết trưởng lão kết làm đạo lữ chính là Linh Lung. Sau khi trở về Tuyết Sơn sẽ tổ chức hôn lễ.” – Băng Ngưng chậm rãi tuyên bố.
Thông tin này khiến mấy nữ trưởng lão hết sức kinh ngạc, ai cũng mắt chữ o miệng chữ o nhìn nhau.
“Trưởng môn! Ngài đem nhị môn chủ bán sao?” – Một nữ trưởng lão ngạc nhiên hỏi.
Mấy nữ trưởng lão khác cũng hướng ánh mắt nhìn Băng Ngưng chằm chằm, ai cũng biết Băng Ngưng và Linh Lung sống chung từ nhỏ đến lớn, là một đôi hoa bách hợp. Nhưng bây giờ Băng Ngưng lại có thể vì lợi ích môn phái đem muội muội gả đi, chuyện này thật không thể tin nổi.
“Nói xằng nói bậy! Sao ta có thể bán Linh Lung! Là muội ấy bán ta mới đúng!” – Băng Ngưng tức giận hét lớn, nàng vẫn rất ấm ức việc Linh Lung lừa gạt nàng, đem nàng tặng không cho Ác Quỷ Máu.
“Môn chủ? Ý ngài là sao? Sao nhị môn chủ lại bán ngài?” – Một nữ trưởng lão trợn tròn hai mắt hỏi.
“Hừ! Chuyện này không cần nói nữa! Ai còn dám ăn nói linh tinh ta sẽ phạt người đó mười vạn điểm cống hiến.” – Băng Ngưng gương mặt đỏ bừng, hung hăng đe dọa mấy nữ trưởng lão đang y y nha nha bên dưới.
Đúng lúc này Ác Quỷ Máu cũng nắm tay Linh Lung đi đến, nhìn thấy mấy nữ nhân đang nói chuyện liền tò mò muốn biết các nàng bàn luận chuyện gì.
“Khởi hành!” – Băng Ngưng ném cho Ác Quỷ Máu một cái nhìn u oán, nàng tế ra phi kiếm, nhẹ nhàng như một con chim nhỏ đứng trên thanh kiếm, tay khẽ bấm pháp quyết liền biến thành một đạo ánh sáng bay đi mất.
Những nữ đệ tử thấy trưởng môn tức giận liền không dám hỏi nữa, từng người một tế ra phi kiếm bay lên trời.
Linh Lung cũng lấy ra Thủy Linh Kiếm, chân khẽ nhún liền nhảy lên trên mũi kiếm, chỉ có Ác Quỷ Máu là vẫn đứng yên tại chỗ.
“Phu quân, tỷ tỷ sắp đi mất rồi, chúng ta mau đuổi theo.” – Linh Lung liền hối thúc.
“Ta không có pháp bảo.” – Ác Quỷ Máu lắc đầu.
“Vậy để thiếp cho chàng mượn.” – Linh Lung lấy ra thêm một thanh kiếm nữa đưa cho Ác Quỷ Máu.
“Nhưng ta cũng không biết đạp kiếm, Ác Quỷ bọn ta không sử dụng linh thuật, đưa ta phi kiếm thì ta cũng không dùng được.”
“Cũng vì lí do này nên ta mới đem pháp bảo bán rẻ cho nàng.” – Ác Quỷ Máu trả lời.
“Vậy chẳng lẽ bình thường chàng đều đi bộ?” – Linh Lung lấy làm ngạc nhiên hỏi.
“Ta bay bằng cánh của mình, chỉ là hình dạng ma quỷ của ta rất hung ác, e là sẽ dọa mấy nữ đệ tử sợ.” – Ác Quỷ Máu trả lời.
“Hay là nàng sử dụng thuyền bay, như vậy ta sẽ có thể ngồi trên đó với nàng.”
“Linh chu? Trước kia môn phái của bọn muội có một chiếc, nhưng đã bị Hải Thú phá hủy từ lâu. Chi phí xây dựng linh chu cũng rất đắt đỏ nên vẫn chưa thể xây một cái mới.” – Linh Lung lắc đầu, Linh Chu còn đắt hơn cực phẩm pháp bảo mười lần, một chiếc thuyền bay giống như một pháo đài di động, có thể dùng để vận chuyển, tấn công, phòng thủ, đối với môn phái có lợi ích rất lớn.
Nếu có linh chu thì tất cả mọi người đều có thể ngồi trên thuyền tu luyện, cũng không cần vất vả ngự kiếm.
“Hay là chàng với thiếp cùng cưỡi một thanh kiếm?” – Linh Lung gương mặt hơi đỏ lên hỏi.
Ác Quỷ Máu cũng chỉ có thể gật đầu, nó tiến đến ôm lấy eo Linh Lung, chân dẫm lên thanh kiếm.
Tiểu mỹ nhân liền bấm pháp quyết, điều khiển phi kiếm đuổi theo tỷ tỷ..
.
Số Momo: 0976805030
Cảm ơn!
.