“Linh Lung! Muội đang nói gì vậy?” – Băng Ngưng hoang mang hỏi, nàng vô cùng ngạc nhiên với thái độ của muội muội.
Nhưng không để Linh Lung trả lời thì Ác Quỷ Máu đã chủ động hiện thân, nó đem áo choàng tàng hình cởi bỏ, vẻ mặt hớn hở vui mừng vì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.
“Ngươi! Sao lại là ngươi? Không phải ngươi trốn rồi sao?” – Băng Ngưng trợn trừng hai mắt khi thấy tình địch xuất hiện.
“Ở đây có hai cái mỹ nhân xinh như hoa đẹp như ngọc đang đợi, sao ta có thể dễ dàng bỏ đi cơ chứ?” – Ác Quỷ Máu trả lời.
“Huynh thấy muội làm tốt chứ?” – Linh Lung nhìn thấy nó liền chạy đến bên cạnh, vẻ mặt vui mừng hỏi.
“Hắc hắc, Linh Lung bảo bối thật là lợi hại. Chỉ vài câu đơn giản đã có thể gạt được Băng Ngưng. Hôm nay nhất định phải thưởng cho nàng.” – Sắc quỷ cười lớn rồi đem Linh Lung ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Ánh mắt dương dương đắc ý nhìn đại mỹ nữ đang bị trói trên giường trêu tức.
Băng Ngưng thấy tên sắc quỷ khốn kiếp cùng muội muội thân mật thì lòng đau như cắt.
“Khốn kiếp! Mau thả muội muội của ta ra! Nếu không ta giết chết ngươi!” – Đại mỹ nhân tức giận hét lớn, sát khí băng lãnh từ trên người nàng bao trùm cả căn phòng, bây giờ toàn thân nàng đều bị giam cầm, linh lực cũng không thể điều khiển, chỉ có thể dùng sát niệm băng lãnh để tấn công.
“Hắc! Nàng nói gì vậy mỹ nhân, Linh Lung là tự nguyện, dù nàng là tỷ tỷ thì cũng không thể ngăn cản muội muội tìm kiếm ái tình được.” – Ác Quỷ Máu cười khẩy trả lời, nó ôm lấy Linh Lung ngồi xuống kế bên Băng Ngưng.
Bàn tay sắc quỷ không ngừng sờ soạng thủy linh thiếu nữ, khiến nàng chốc chốc lại rên rỉ yêu kiều, người ngọc ngã vào ngực sắc quỷ để nó thoải mái chơi đùa.
“Linh Lung! Muội làm sao vậy? Mau cởi trói cho tỷ!” – Băng Ngưng thấy muội muội giống như trúng tà liền hét lớn.
“Xin lỗi tỷ tỷ…Muội không thể…” – Linh Lung bởi vì trốn tránh ánh mắt của tỷ tỷ, nàng chỉ trả lời nhỏ xíu, tiếp tục rúc đầu vào người sắc quỷ trốn tránh.
“Khốn kiếp! Ngươi đã làm gì muội muội của ta?” – Ánh mắt Băng Ngưng như phun lửa, nhìn tên sắc quỷ trừng trừng.
Có lẽ bởi vì tức giận, cũng có thể là vì tác dụng của ngọc máu mà toàn thân nàng ửng hồng, kiều diễm ướt át.
“Chẳng làm gì cả, ta chỉ đang chăm sóc cho Linh Lung, bộ nàng không thấy sao?” – Ác Quỷ Máu trả lời, trong lòng thì lại đang suy nghĩ nên chọc tức Băng Ngưng như thế nào.
“Không đúng! Nhất định là ngươi đang dùng tà thuật nào đó để điều khiển Linh Lung! Mau giải thuật cho muội muội! Nếu không ta sẽ giết ngươi, rồi đem thi thể vứt cho chó ăn.” – Băng Ngưng tức giận chửi bới.
“Tỷ… Muội không làm sao cả… Muội hoàn toàn kiểm soát hành động của mình… Muội yêu Tà Huyết… Là muội yêu huynh ấy…chẳng có tà thuật nào cả… Muội chắc chắn về điều này…” – Linh Lung trả lời nhỏ xíu.
Băng Ngưng trừng mắt nhìn muội muội, trong đầu ý niệm loạn chuyển một hồi.
“Vậy chuyện này là sao? Vì sao lại nói dối tỷ? Nếu muội và Tà Huyết tiên sinh thực sự tâm đầu ý hợp thì chỉ cần nói thật với tỷ là được.” – Bỗng Băng Ngưng thay đổi thái độ một cách đột ngột, giọng nói chuyển từ tức giận hoảng hốt sang điềm đạm trấn tĩnh.
Nhưng Thủy Linh Lung không trả lời, cô em gái nhỏ bình thường luôn nghe lời nàng, nay lại nép mình vào người một gã nam nhân, việc này khiến cơn tức giận của nàng lại muốn bạo phát. Nhưng Băng Ngưng biết tình thế không ổn, tiếp tục tức giận cũng không có tác dụng gì. Nên đành phải nhượng bộ, dùng lời lẽ mềm mỏng xin Ác Quỷ Máu thả nàng ra trước.
“Tà Huyết tiên sinh, phiền ngài thả tiểu nữ ra, chỉ cần ngài đem sính lễ đến tiểu nữ sẽ đồng ý gả muội muội cho ngài. Không cần phải khống chế tiểu nữ làm gì.” – Băng Ngưng uyển chuyển nói.
“Cái này thì không được, món quà Linh Lung tặng ta nhất định phải trân trọng.” – Ác Quỷ Máu lắc đầu, trên gương mặt nở một nụ cười kỳ dị.
“Quà tặng? Ngài có ý gì?” – Băng Ngưng ngẩn người hỏi, nàng vốn dĩ cho rằng muội muội và Tà Huyết chỉ là muốn khống chế nàng, đem nàng nhốt lại, nhưng có vẻ như vấn đề không đơn giản như vậy.
“Tỷ tỷ… Muội biết việc mình làm là sai. Nhưng muội rất yêu Tà Huyết, huynh ấy rất tốt. Nhưng việc bị muội phản bội nhất định sẽ khiến tỷ đau lòng đến chết, muội cũng không muốn xa tỷ tỷ.”
“Hai vị sư tôn là bởi vì yêu một nam nhân, nhưng cuối cùng là lựa chọn rời xa. Kết quả hai người họ vì chuyện này sinh ra tâm ma, Độ Kiếp thất bại mà thân tử đạo tiêu.”
“Muội không muốn có kết cục như vậy, nên chỉ có thể biến tỷ tỷ thành một món quà tặng cho Tà Huyết, để tỷ cùng muội đều gả cho huynh ấy, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục làm tỷ muội tốt.” – Linh Lung chậm rãi nói.
Nàng lại nhìn xuống thân thể đang bị trói chặt của mình, liền hiểu ra mọi chuyện. Muội muội là muốn đem mình dâng cho tên nam nhân này chà đạp. Sắc mặt của nàng biến từ hồng thành trắng bệch, sau đó lại đỏ bừng lên, lửa giận nàng kìm nén bốc lên ngùn ngụt, giống như núi lửa phun trào.
“Linh Lung! Muội bán tỷ cho hắn sao? Muội có biết mình đang nói gì không vậy?” – Băng Ngưng tức giận hét lớn, ánh mắt nàng biến thành màu đỏ, phẫn uất nhìn muội muội trừng trừng.
Việc Linh Lung phản bội nàng đi theo người khác là đã đủ khiến nàng đau lòng, nhưng nàng vẫn có thể chấp nhận được nếu Linh Lung thực sự yêu kẻ đó hơn nàng. Nàng cũng chỉ có thể buông tay, làm một người tỷ tỷ tốt đem muội muội gả cho kẻ đó.
Nhưng việc Linh Lung lừa gạt nàng, muốn kéo nàng xuống bùn, để cho tên sắc quỷ kia đùa bỡn thân thể của nàng thì vượt quá sức chịu đựng của nàng.
“Sao lại là bán? Ta đâu có trả tiền? Nàng chính là một món quà, không phải là hàng hóa trao đổi.” – Sắc quỷ thấy tình thế không ổn liền lên tiếng, đem sự chú ý của Băng Ngưng về phía mình.
“Linh Lung thân yêu, tỷ tỷ của nàng thật là xinh đẹp, món quà này ta rất hài lòng.” – Ác Quỷ Máu nhìn Băng Ngưng đang nằm trên giường, ánh mắt đảo qua đảo lại trên thân thể mỹ miều.
“Ngươi! Có tin ta móc mắt ngươi không?” – Băng Ngưng tức giận quát to.
Nàng căm phẫn nhìn Ác Quỷ Máu mà không thể làm gì được.
“Tỷ tỷ… Muội xin lỗi…Nhưng muội làm vậy cũng là muốn tốt cho chúng ta.” – Linh Lung không dám nhìn Băng Ngưng, nàng cúi đầu xuống đất, miệng lí nhí nói.
“Linh Lung ngoan, nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm hại Băng Ngưng. Nhiều nhất là điều giáo nàng ấy một chút. Khiến Băng Ngưng ngoan ngoãn nghe lời giống như nàng.” – Ác Quỷ Máu nhẹ giọng an ủi.
Băng Ngưng nghe vậy thì giống như bạo tạc, ánh mắt phun ra lửa. Từ trong mắt nàng xuất hiện sát ý nồng đậm, lần này nó không còn là ý niệm đơn thuần nữa mà đã hóa thành một loại thực chất.
“Băng Tâm Kiếm!” – Băng Ngưng rít lên, từ giữa mi tâm của nàng phóng ra một tiểu kiếm màu trắng.
Thanh kiếm này chỉ bằng ngón tay út, được ngưng tụ từ sát niệm và chút ít băng linh lực mà Băng Ngưng tích xúc được. Nhìn qua thì thanh tiểu kiếm này chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó lại là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Băng Ngưng.
Băng Tâm Kiếm vô hình vô chất, xuất kỳ bất ý, khiến địch thủ không kịp đề phòng. Hơn nữa nó được ngưng tụ từ tinh thần nên có thể đâm xuyên qua mọi loại linh thẫn bảo giáp, trực tiếp xuyên thủng đầu óc giết chết kẻ thù.
Đúng như những gì Băng Ngưng tính toán, lưỡi kiếm nhỏ xíu kia vừa xuất hiện liền đâm thẳng vào trán Ác Quỷ Máu, đục ra một cái lỗ nhỏ, xoắn nát tất cả những thứ bên trong đầu óc nó rồi biến mất.
“Tà Huyết!” – Thủy Linh Lung hét lên thất thanh, hoảng sợ ngẩng đầu lên, hai tay nàng ôm lấy đầu Ác Quỷ Máu, ánh mắt nhìn vào lỗ máu sâu hun hút kia. Kỳ lạ là dù não đã bị xoắn nát, trên trán có một lỗ nhỏ nhưng lại chẳng có giọt máu nào chảy ra.
“Chà… Xem ra ta đã đánh giá thấp nàng, không ngờ nàng lại còn chiêu này…” – Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, chất giọng của nó trở nên hết sức kỳ lạ.
“Ngươi… Sao ngươi còn chưa chết?” – Băng Ngưng vô cùng kinh ngạc khi thấy Ác Quỷ Máu giống như chẳng hề hấn gì, nàng dám chắc não của nó bây giờ nát như tương, nhưng nó lại vẫn có thể nói chuyện như thường.
“Huynh không sao chứ?” – Linh Lung lo lắng hỏi.
“Ha… Chẳng phải nàng cũng đâm ta một kiếm vào tim sao, đâm vào trán thì cũng vậy thôi.” – Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời.
Linh Lung ngây ngốc nhìn Ác Quỷ Máu, nàng cảm thấy nó trở nên hết sức kỳ lạ, hoàn toàn khác vừa nãy, giống như không còn là một người nữa.
Vết thương trên trán sắc quỷ chậm rãi khép lại, ánh mắt của nó biến thành đỏ như máu. Nó khẽ liếc Linh Lung một cái, rồi lại nhìn Băng Ngưng chằm chằm, gương mặt trở nên méo mó với một nụ cười quái dị.
“Ngươi nhìn cái gì! Khốn kiếp! Vậy mà lại không giết được ngươi!” – Băng Ngưng thở phì phò, bộ ngực nhấp nhô lên xuống.
“Đại mỹ nữ! Nàng cần gì phải tức giận như vậy? Ta nghĩ người nên tức giận phải là ta mới đúng chứ?”
“Ta cảm thấy mình đối xử với hai tỷ muội nàng rất tốt, còn cứu mạng hai người nữa. Vậy mà nàng lại muốn giết ta, có phải là nàng hơi quá đáng rồi hay không?” – Ác Quỷ Máu cười lạnh hỏi.
“Việc này không liên quan! Đúng là ngươi có ơn với Thủy Linh Kiếm Môn bọn ta! Nhưng ngươi dám lừa gạt Linh Lung! Lại còn muốn cưỡng đoạt ta! Ta đương nhiên là phải giết chết ngươi!” – Băng Ngưng tức giận trả lời.
“Ha ha… Quả thực nghe rất hợp lý, nếu có một tên ngu ngốc nào dám cùng ta tranh đoạt nữ nhân, ta cũng sẽ mặc kệ tất cả để giết chết hắn.”
“Nhưng nàng không suy nghĩ một chút hậu quả của việc này sao? Nàng nên biết ta có thể dễ dàng đem vài chục cái tu sĩ Độ Kiếp kỳ giết chết. Thủy Linh Kiếm Môn các nàng cũng chỉ hơn hai trăm người, tu vi đều rất thấp. Nàng không sợ ta đem tất cả bọn họ giết sạch sao?” – Giọng nói của Ác Quỷ Máu đột ngột chuyển thành rét lạnh, chữ giết sạch phát ra từ miệng nó một cách rõ ràng đến từng âm tiết, ác niệm khổng lồ bộc phát khắp phòng.
Không gian vốn đã lạnh lẽo bởi hàn băng, nay lại bị ác niệm của Ác Quỷ Máu bao trùm khiến mọi thứ trở nên dị dạng vô cùng, phẳng phất co đặc lại, bóp nghẹt tất cả mọi thứ. Trong phòng vắng lặng như tờ, phía sau lưng Ác Quỷ Máu xuất hiện một bóng đen hư ảo của chính nó, cái bóng đen đó nhìn xoáy vào mắt Băng Ngưng, đem toàn bộ ác niệm nhắm vào nàng.
Trong phút chốc hình ảnh Ác Quỷ Máu trong mắt Băng Ngưng hoàn toàn biến thành một con Ác Quỷ tàn bạo khát máu. Nàng phẳng phất thấy hình ảnh một con ác quỷ to lớn đem từng nữ đệ tử trong môn phái giết chết, sau đó nó há ra cái miệng đầy răng nanh, chậm rãi xé nát thân thể của tất cả mọi người. Thân thể nàng biến thành cứng đờ, run rẩy sợ hãi, vẻ nóng giận hỏa bạo đều biến mất, chỉ còn sự kinh hãi. Nàng chính là bị ác niệm của Ác Quỷ Máu dọa cho chết khiếp.
“Đừng… Đừng làm hại họ… Đây là thù hận cá nhân…Ngươi giết ta là được… Đừng làm hại bọn họ…” – Băng Ngưng lắp bắp nói, nàng cảm thấy tên Ác Quỷ này không phải đang nói đùa mà rất có thể sẽ làm thật.
“Tà Huyết! Huynh không thể làm như vậy!” – Linh Lung đang nằm trong lòng nó cũng hét lên, nàng cùng Băng Ngưng tâm linh tương thông, những cảnh tượng hải hùng kia nàng cũng có thể nhìn thấy.
Ác Quỷ Máu thấy phản ứng của hai mỹ nhân lớn như vậy, đành phải đem ác niệm thu hồi, bóng đen phía sau lưng nó biến mất, không khí trong phòng cũng trở lại như cũ, lạnh lẽo và ảm đạm.
“Khục… Linh Lung ngoan. Ta đang điều giáo tỷ tỷ của nàng, nàng chỉ cần yên lặng theo dõi là được.” – Sắc quỷ dùng thần niệm trấn an tiểu mỹ nhân trong lòng.
“Huynh sẽ không làm hại mấy đệ tử chứ?” – Linh Lung hoảng sợ hỏi tiếp.
“Tất nhiên là không, ta chỉ định dọa Băng Ngưng một chút. Nhưng bị nàng phá hỏng mất rồi, lát nữa nhất định phải phạt nàng.” – Ác Quỷ Máu chậm rãi hôn lên môi tiểu mỹ nhân, dùng nụ hôn của nó dỗ dành một hồi lâu mới có thể khiến nàng an tĩnh.
Lúc này Băng Ngưng cũng định thần trở lại, nhưng trên khuôn mặt mỹ nhân vẫn tràn ngập sợ hãi.
“Ngươi… Ngươi là thứ quỷ gì?”
“Chẳng phải ta giới thiệu rồi sao? Ta là Ác Quỷ Máu.” – Sắc quỷ nhún vai trả lời.
“Băng Ngưng thân yêu, vừa nãy ta chỉ hù dọa nàng một chút, cũng không cần cho là thật. Nhưng thông thường mấy kẻ muốn giết ta đều có kết quả rất bi thảm, ta thường đem máu của chúng rút cạn, đôi khi đem toàn bộ tộc nhân đệ tử của chúng giết sạch. Nàng cũng biết đó, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.”
“Nhưng nữ nhân của ta xem như trường hợp ngoại lệ, ta đối xử với nữ nhân của mình rất tốt. Đôi khi các nàng phạm phải sai lầm thì ta cũng sẽ tha thứ cho họ, dù là họ trong lúc nóng giận có đâm ta một kiếm cũng không sao cả.” – Ác Quỷ Máu cười hề hề nói tiếp.
Ánh mắt Băng Ngưng co rụt lại, nàng là người rất thông minh, dễ dàng hiểu được ý của sắc quỷ. Ý của nó chính là hoặc nàng đồng ý làm nữ nhân của nó, hoặc nó sẽ biến cảnh tượng kinh hoàng kia thành sự thật.
“Ngươi không cần dông dài nữa, chỉ cần ngươi buông tha cho Linh Lung và đệ tử trong phái. Ta đồng ý hầu hạ ngươi một đêm.” – Băng Ngưng khẽ cắn môi, nàng rành rọt nói từng chữ một.
“Hắc hắc, hai tỷ muội các nàng vừa xinh đẹp vừa thông minh. Chỉ là nàng cảm thấy có thể cùng ta thương lượng sao? Hơn nữa Linh Lung đáng yêu như vậy, sao ta có thể buông bỏ được cơ chứ?”
“Được rồi, việc này dù sao cũng là lỗi của ta. Là ta cưỡng ép nàng, vậy nên một kiếm vừa nãy ta sẽ bỏ qua. Nhưng tốt nhất nàng đừng bao giờ làm vậy nữa, ta ghét nhất chính là bị nữ nhân của mình phản bội.” – Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, nó đã chán chơi trò mèo vờn chuột, chọc tức hay hù dọa Băng Ngưng cũng chẳng còn thú vị gì nữa.