Ma Thần Máu – Chương 396: Huynh ấy đi rồi – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 396: Huynh ấy đi rồi

Khi chiều tà Băng Ngưng trở về phòng nghỉ ngơi, Linh Lung lấy lí do muốn an tĩnh tu luyện nên cũng trở về phòng riêng của nàng.

Sau đó nàng dán một tấm Ẩn Thân Phù lên người, lén lút di chuyển ngang qua phòng của Băng Ngưng rồi đi ra khỏi động phủ.

Bởi vì tu vi rất cao nên Linh Lung dễ dàng đi ngang qua mặt các nữ đệ tử và chấp sự chưởng lão mà không bị bọn họ phát hiện.

Nàng đi một mạch đến phòng của Ác Quỷ Máu, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.

“Tà Huyết ca ca, là muội.” – Âm thanh của Linh Lung vang lên.

Ác Quỷ Máu liền đem cửa phòng hé mở, đem Linh Lung đưa vào bên trong.

“Tiểu mỹ nhân, nàng đến thực đúng lúc, ta hiện tại rất mong nhớ nàng.”

Sắc quỷ liền đem Linh Lung ôm vào lòng, nhanh chóng đem dây ái của nàng cởi bỏ.

“Khoan đã, muội có chuyện muốn nói… Ô…” – Linh Lung muốn phản kháng nhưng lại bị Ác Quỷ Máu khóa môi.

Chỉ một lúc sau nàng liền biến thành con cừu trắng nõn, bị Ác Quỷ Máu đè lên giường . Âm thanh xuân sắc liền vang lên trong phòng, chỉ đến khi đã hoàn toàn thỏa mãn thì nó mới để cho Linh Lung nghỉ mệt.

“A… Tà Huyết… Huynh ức hiếp muội… ” – Linh Lung ủy khuất nép mình vào người Ác Quỷ Máu, dùng giọng nói hờn dỗi oán trách.

“Chẳng phải vừa nãy nàng rất vui vẻ sao? Có muốn cùng ta thêm một lần nữa không?” – Ác Quỷ Máu cười dâm đãng hỏi.

“Ân, nhưng để muội nghỉ ngơi một lát.” – Linh Lung khẽ gật đầu đồng ý.

“Phu quân, Băng Ngưng tỷ tỷ giống nhau là đã đoán được mối quan hệ của chúng ta. Thái độ của tỷ ấy rất lạ, hôm nay còn muốn muội đoạn tuyệt với huynh.”

“Muội đã thử xin tỷ ấy để huynh đi theo bảo vệ trên đường về Tuyết Sơn, nhưng tỷ tỷ lại không đồng ý.”

“Nếu huynh không chịu nghĩ ra cách nào đó, thì hai ngày nữa chúng ta không thể gặp lại nhau nữa rồi.” – Linh Lung ủy khuất nói.

“Chuyện này nàng không cần quá lo lắng, kỳ thực ta đã nghĩ ra một cách có thể khiến Băng Ngưng chấp nhận mối quan hệ giữa ta với nàng.” – Ác Quỷ Máu dùng bàn tay vuốt ve trấn an.

“Cách gì?” – Linh Lung ngẩng cao đầu lên hỏi.

“Rất đơn giản, chỉ cần khiến Băng Ngưng cũng trở thành nữ nhân của ta, nàng ấy đương nhiên sẽ không phản đối nữa.” – Ác Quỷ Máu bình thản trả lời.

“A! Không thể nào!” – Linh Lung giật mình thốt lên, nàng ngồi bật dậy.

“Sao lại không chứ?” – Ác Quỷ Máu một lần nữa kéo Linh Lung vào lòng.

“Tỷ tỷ rất ghét nam nhân, đặc biệt là huynh, giống như tỷ ấy cực kỳ ghét huynh.” – Linh Lung khẽ lắc đầu.

“Hắc hắc, ta đương nhiên là biết nàng ấy ghét ta. Nếu nàng ấy mà biết ta đã câu dẫn người tiểu muội xinh đẹp này thì càng hận ta đến chết.”

“Nhưng chẳng phải trước đây nàng cũng không thích nam nhân sao? Đó chẳng qua là do nàng chưa gặp được ta. Tỷ tỷ của nàng cũng vậy, chỉ cần nàng làm theo kế sách của ta. Ta có mười phần nắm chắc có thể đem tỷ tỷ của nàng câu dẫn.”

“Lúc đó nàng sẽ không phải đau đầu việc nên chọn ta hay chọn Băng Ngưng.” – Ác Quỷ Máu buông lời dụ hoặc, lời nói của nó nghe hết sức vô lý.

Nhưng Linh Lung đã bị nó khắc sâu ấn ký ái tình vào trong linh hồn, khiến lời nói của nó đối với nàng gần như là mệnh lệnh, có sức thuyết phục rất lớn.

“Ân, muội sẽ nghe theo huynh.” – Linh Lung nhu thuận gật đầu.

“Vậy khi trở về nàng hãy cùng Băng Ngưng thân thiết một chút, không cần vì ta mà lạnh nhạt với nàng ấy. Cũng không cần nói tốt cho ta, mọi chuyện đều nghe lời Băng Ngưng, hết sức đem sự nghi ngờ của nàng giảm xuống.”

“Chỉ cần đợi thời cơ thích hợp ta sẽ tự mình ra tay, đem cái băng sơn mỹ nữ kia thu phục.” – Ác Quỷ Máu cười khoái trá, bộ dạng háo sắc vô sỉ đều lộ ra bên ngoài.

Nhưng Linh Lung lại không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn đón hùa với nó.

“Hì hì, đem tỷ tỷ thu phục, như vậy hai tỷ muội thiếp sẽ có thể cùng hầu hạ chàng.”

“Linh Lung thật ngoan, không uổng công ta thương yêu nàng, giờ chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp.” – Ác Quỷ Máu cười dâm không ngừng, một lần nữa đem tiểu sắc nữ áp xuống bên dưới cơ thể, điên cuồng cày cấy trên cánh đồng màu mỡ tươi tốt.

Khi trời chưa sáng rõ thì Ác Quỷ Máu giúp Linh Lung đem y phục mặc lại.

“Bây giờ nàng trở về nói với Băng Ngưng ta đã rời đi. Các nàng có thể lên đường đến Tuyết Sơn được rồi.”

“A! Huynh định cứ như vậy mà đi thật sao? Có phải là chán ghét muội rồi?” – Linh Lung hoảng sợ ôm lấy sắc quỷ, muốn níu kéo nó ở lại.

“Nàng thật ngốc! Đây chỉ là kế sách của ta, như vậy Băng Ngưng mới không phòng bị. Ta sẽ không đi đâu cả, sẽ tiến hành ẩn thân đi theo nàng. Nếu trên đường có nguy hiểm thì ta cũng sẽ âm thầm giúp đỡ.” – Ác Quỷ Máu đem tiểu mỹ nhân dỗ dành.

“Huynh nói thật chứ?” – Linh Lung vẫn không tin lắm, nàng biết Ác Quỷ Máu có rất nhiều thần thông, nếu nó thực sự muốn bỏ đi thì nàng cũng không thể ngăn cản.

“Đương nhiên là thật, nàng đợi ta một chút.”

Ác Quỷ Máu đem áo choàng tàng hình khoác lên người, thân thể liền nhoáng lên rồi biến mất.

“A! Tà Huyết! Huynh còn ở đó chứ?” – Linh Lung hoảng sợ hỏi, nàng dùng thần thức quét qua khu vực Ác Quỷ Máu vừa đứng, nhưng nơi đó hoàn toàn trống rỗng.

Bỗng một cánh tay vô hình chạm vào vai nàng.

“Linh Lung ngoan, không cần lo lắng, ta vẫn ở đây.”

Linh Lung liền đem tay sờ soạng phía trước, thì đụng phải Ác Quỷ Máu đang tàng hình, lúc này nàng mới yên tâm.

“Huynh thật lợi hại, vậy mà thần thức của muội không phát hiện ra chút sơ hở nào.”

“Tốt rồi, bây giờ Băng Ngưng đang ở phía bên ngoài, nàng ấy đang rất tức giận. Muội nghĩ cách lừa gạt một chút.” – Ác Quỷ Máu đem trách nhiệm đẩy sang cho Linh Lung, âm thanh của nó vang lên rồi biến mất không còn chút tung tích.

“Tỷ tỷ? Sao tỷ ấy lại đến đây?” – Linh Lung hoang mang vô cùng.

Nàng sợ sệt đi lại gần cửa, chậm rãi đem cửa mở ra.

“Nam nhân thối! Chết đi! Hàn Băng Trảm Thiên Kiếm!” – Âm thanh rét lạnh của Băng Ngưng vang lên.

Phía ngoài cửa sát khí điên cuồng bạo phát, mũi băng kiếm đã được Băng Ngưng tích xúc năng lượng hồi lâu, nàng chỉ chờ Ác Quỷ Máu mở cửa thì sẽ một kiếm đâm chết hắn. Nào ngờ người mở cửa lại là muội muội của nàng.

“A!” – Băng Ngưng hét lên thất thanh, muốn đem kiếm thu về nhưng đã quá trễ.

Thanh Hàn Băng Kiếm mang theo uy thế hủy diệt đâm thẳng vào người Linh Lung. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì không gian trước mặt Linh Lung xuất hiện một mũi nhọn, đem mũi kiếm chặn lại, sau đó lại ẩn vào hư không.

“Linh Lung! Muội không sao chứ? Không phải muội đang ngủ trong phòng sao? Tại sao lại ở đây?” – Băng Ngưng vội chạy đến ôm lấy Linh Lung, vừa lo lắng vừa tức giận chất vấn.

“Tỷ tỷ! Muội phải là người hỏi tỷ mới đúng, sao tỷ lại ẩn núp trước cửa phòng? Còn ra tay tấn công trước?” – Linh Lung tỏ ra tức giận chất vấn ngược lại Băng Ngưng.

“Tỷ… Tỷ… ” – Băng sơn mỹ nữ ấp úng không biết trả lời như thế nào.

“Có phải là tỷ muốn hại Tà Huyết ca ca? Huynh ấy có ơn với chúng ta cơ mà? Vì sao tỷ lại làm như vậy?” – Linh Lung tức giận hỏi tiếp.

Băng Ngưng bị tiểu muội oán trách thì hai mắt cũng đỏ lên, nộ khí nàng nhẫn nhịn cũng vào lúc này bạo phát.

“Có ơn với chúng ta thì sao chứ? Kẻ nào dám cướp muội khỏi tay ta đều phải chết!”

“Muội mau tránh ra! Ta phải đem tên sắc lang đó chém thành trăm mảnh!”

Băng Ngưng đem muội muội đẩy sang một bên, giống như một nữ cường nhân hùng hổ xông vào trong phòng.

Ánh mắt nàng như điện xẹt, lăng lệ ác liệt tìm kiếm tung tích của Ác Quỷ Máu.

Nhưng trong phòng lúc này vắng lặng như tờ, nàng nhìn kỹ mọi ngóc ngách cũng không thấy tên sắc quỷ kia đâu, dù là dùng thần thức tìm kiếm cũng không thấy.

“Linh Lung! Hắn ta đâu rồi?” – Băng Ngưng liền quay sang muội muội tra hỏi.

“Tà Huyết ca ca đi rồi, muội tới là để từ biệt huynh ấy.” – Linh Lung yếu ớt trả lời, trên mặt hiện rõ sự buồn bã.

Nghe vậy thì băng mỹ nhân ngây ngẩn cả người mất một lúc sau mới khôi phục, nàng nghi hoặc dò xét muội muội.

“Hắn ta thực sự đi rồi sao? Hắn dám phụ bạc muội? Thật đáng chết, tỷ nhất định sẽ không tha cho hắn, cho dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, nhất định cũng phải đem hắn giết chết.” – Băng Ngưng hai mắt giống như phun lửa, bừng bừng tức giận thét lớn thề độc.

“Tỷ tỷ… Tỷ không cần làm như vậy, giữa muội và Tà Huyết không có chuyện gì hết.” – Linh Lung đem vạt áo Băng Ngưng níu lấy.

“Thật như vậy sao? Chúng ta là tỷ muội đã mấy vạn năm, tâm tư suy nghĩ của muội ta đều biết hết. Tên đó nhất định chưa thể đi xa được, để tỷ giết hắn trả thù cho muội.” – Băng Ngưng đem tay của Linh Lung gỡ ra, thân thể xuất hiện hàn băng, vận chuyển thân pháp muốn đuổi theo Ác Quỷ Máu.

Linh Lung thấy vậy liền nhào người về phía trước, đem Băng Ngưng ôm chật cứng.

“Tỷ hiểu lầm rồi, không phải lỗi của Tà Huyết.”

“Đúng là muội có chút thích huynh ấy, nhưng ngày hôm nay muội đã suy nghĩ kỹ càng. Muội với huynh ấy sẽ chẳng có kết quả gì, chỉ khiến tỷ tỷ đau lòng. Chúng ta tình cảm tỷ muội mấy vạn năm, sao muội có thể vì một nam nhân mà phản bội lại tỷ.”

“Vậy nên hôm nay muội đã cùng Tà Huyết nói rõ, huynh ấy mặc dù rất thất vọng nhưng cũng không làm khó muội. Bây giờ Tà Huyết đi rồi, muội sẽ theo tỷ về Tuyết Sơn, sau này sẽ không gặp lại huynh ấy nữa.” – Linh Lung rưng rưng nước mắt nói, bộ dạng bi thảm vô cùng.

Băng Ngưng nghe vậy thì mừng rỡ thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đem Linh Lung ôm lấy, dùng thân phận tỷ tỷ dỗ dành muội muội.

“Muội làm như vậy là rất đúng, dính líu đến nam nhân chỉ đem đến đau khổ. Tỷ muội chúng ta sống với nhau hai vạn năm cũng không xảy ra chuyện gì, tên nam nhân thối đó xuất hiện mấy ngày liền đã khiến muội đau lòng, càng cùng hắn ta dây dưa chỉ càng thêm phiền toái.” – Băng Ngưng nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Chúng ta trở về thôi, sau này muội vẫn là muội muội tốt của ta, chuyện này không bao giờ nhắc đến nữa.” – Băng Ngưng khẽ đặt tay lên đầu Linh Lung, dùng cử chỉ âu yếm dỗ dành muội muội.

“Muội biết rồi…” – Linh Lung khẽ gật đầu, nàng ngoan ngoãn theo tỷ tỷ trở về.

Chỉ là trong lúc về bàn tay nàng lại nắm lấy một thứ vô hình.

“Linh Lung thân yêu, nàng làm rất tốt, khi trở về ta sẽ thưởng cho nàng.” – Ác Quỷ Máu truyền âm cùng Linh Lung câu thông.

Còn Băng Ngưng tội nghiệp thì bị Ác Quỷ Máu và muội muội lừa gạt mà không hề hay biết, trong lòng vẫn đinh ninh mọi chuyện đều đã qua.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.