Ma Thần Máu – Chương 394: Hải Hoàng Điện – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 394: Hải Hoàng Điện

Ác Quỷ Máu đem Linh Lung đặt xuống giường, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Bên ngoài cửa thò vào một cái đầu nhỏ đầy lông, trên trán có ba vạch ngang.

Cái đầu nhỏ nhìn Ác Quỷ Máu một lúc, giống như đang xác định thật giả.

“Oa! Người xấu đã trở về!” – Hổ Nực vung bốn cái chân nhỏ chạy về phía Ác Quỷ Máu, nhanh chóng leo lên vai nó ngồi.

Tên sắc quỷ liền thò tay vuốt ve bộ lông mượt như nhung, khẽ gãi đầu hổ nhỏ. Hổ Nữu giống như mèo con, từ trong miệng vang lên nhưng tiếng gầm gừ nho nhỏ, điệu bộ rất là hưởng thụ.

“Nữu Nữu! Vì sao ngươi nhận ra ta? Không phải trong bí cảnh có rất nhiều ta sao?” – Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.

“Hừ…hừ…Mấy tên đó có mùi khác ngươi…” – Cọp con khẽ gầm lên trả lời.

“Thì ra là vậy, xem ra ta cần phải sao chép cả mùi vị khi tạo ra hóa thân.” – Ác Quỷ Máu gật gù nói.

Nó nhìn về phía khoảng không trước mặt, không gian và ánh sáng bỗng trở nên uốn khúc vặn vẹo. Một chiếc màn hình ánh sáng trống rỗng xuất hiện, bằng ánh mắt Ác Quỷ Máu đem màn hình điều khiển, lần lượt chiếu hình ảnh mấy vị thê thiếp của nó.

Phần lớn các nàng đều đang chăm chỉ tu luyện, bên trong bí cảnh linh khí dày đặc ngưng tụ suốt hàng vạn năm, có tác dụng thúc đẩy tu vi rất lớn.

“Xem ra không nên quấy rầy các nàng.”

Ác Quỷ Máu lẳng lặng nhìn mấy người thê thiếp thông ảo ảnh hồi lâu. Nó khẽ vung tay khiến không gian trước mặt thay đổi một lần nữa. Khung cảnh biến thành một tòa cung điện hoa lệ được xây dựng từ san hô và các loại khoáng thạch dưới đáy biển.

Những viên dạ minh châu được trang trí khắp nơi, đem thủy cung soi sáng giống như ban ngày.

Trên hoàng vị là một sinh vật đầu rồng thân người, ông ta mặc một bộ áo giáp long lân sáng bóng, trên đầu ngoài cặp long giác còn có một đế quan làm bằng Thâm Hải Huyền Thiết.

Ông ta chính là Thất Hải Long Hoàng, vị vua tối cao cai trị cả bảy đại dương của Linh Ma Giới.

Phía bên dưới là sáu vị Hải Hoàng của các tộc Nhân Ngư, Sa Ngư, Chương Ngư, Kình Ngư, Côn Ngư, Kiếm Ngư. Sáu người này bình thường đều là vua một cõi nhưng đứng trước Long Hoàng đều phải cúi đầu xưng thần.

Số lượng các vị Hải Vương Hải Tướng bên dưới nhiều đến hàng trăm hàng ngàn người, xếp thành những hàng dài ra đến tận cửa. Những Hải Yêu ở đây đều có tu vi Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ là lực lượng mạnh nhất của đại dương.

Thất Hải Long Hoàng oai nghiêm bệ vệ ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lập lòe như điện nhìn xuống quần thần bên dưới.

“Ô Quy tể tướng! Chuyện bày binh như thế nào rồi?” – Giọng nói của Long Hoàng giống như tiếng sấm, vang vọng khắp cung điện.

Một lão rùa già có cái đầu trọc lóc, thân mặc trường bào màu đen bước lên phía trước.

“Khải bẩm long hoàng! Đại môn phái của lũ hai chân kia có hơn hai mươi chỗ gần biển. Thần đã phái trăm vạn hải thú chia làm hai mươi đạo dâng nước vây khốn tông môn của bọn chúng. Mỗi nơi đều do những Hải Thú Độ Kiếp kỳ lãnh đội, nhiều nhất hai tháng có thể đem tất cả nhấn chìm trong biển, mặc hải tộc ta xâu xé.” – Lão rùa già chắp tay bẩm báo.

“Tốt! Rất tốt!” – Long Hoàng hài lòng gật đầu, sau đó ông ta nhìn về Bạch Sa Hoàng đang ngồi trên ghế.

“Bạch sa huynh đệ, vết thương của di muội đỡ rồi chứ?”

Sa Hoàng nghe thấy liền vội vàng đứng dậy, kế bên hắn ta còn có một mỹ phụ mặc áo trắng, chính là tọa kỵ cá mập hắn thường cưỡi, đồng thời cũng là thê tử của hắn.

“Đa tạ đại nhân quan tâm, nhờ có đan dược của đại nhân mà vết thương của Đại Bạch đã tốt hơn nhiều.” – Bạch Sa Hoàng nắm tay mỹ phụ cúi xuống hành lễ.

“Như vậy rất tốt, bây giờ ngươi kể rõ lại đầu đuôi về việc tu sĩ đất liền tấn công Hải Tộc chúng ta cho các vị Hải Hoàng khác cùng nghe.” – Long Hoàng nhàn nhạt ra lệnh.

“Tuân lệnh đại nhân!”

“Cách đây gần một năm hải vực lân cận Bắc Minh quần đảo xuất hiện dị tượng, trong nước biển có một mùi rất kỳ quái, giống như là linh dược vạn năm xuất thế. Việc này khiến hải thú vạn dăm xung quanh giống như phát điên, ngay cả Sa Ngư do bọn thần trông coi cũng đều phá chuồng bơi về phía mùi vị phát ra.”

“Thần thấy lạ nên đã phái một vị Sa Vương dưới trướng đi dò la. Kết quả phát hiện ra việc này là âm mưu của tu sĩ đất liền. Chúng dùng linh dược vạn năm nhử Hải Thú xung quanh đến, sau đó ra tay tàn sát.”

“Hải thú vạn dặm đều bị chúng giết sạch, ngay cả vị Sa Vương thần phái đi cũng bị giết chết, chỉ có một Sa Tướng may mắn chạy về báo tin.” – Sa Hoàng cay đắng kể lại.

“Thần liền dẫn binh đem Bắc Minh đảo bao vây, lũ tu sĩ kia không thể ở bên biển quá lâu,nhất định sẽ phải trở về đảo nghỉ ngơi, như vậy có thể tóm gọn bọn chúng, trả thù cho tộc nhân.”

“Chỉ là kẻ thủ ác giảo hoạt vô cùng, hắn thà để cho tu sĩ trên đảo chết hết cũng không chịu lộ diện. Ngày cuối cùng ba tên Độ Kiếp kỳ tu sĩ trên đảo phá phòng vây bỏ trốn, thần và ba vị Sa Vương liền đuổi theo.”

“Nào ngờ đây lại là kế điệu hổ ly sơn, thần vừa đi ác đồ liền xuất thủ, đem mấy ngàn Sa Nhân giết chết, sau đó hắn lại ẩn giấu hành tung. Tên Độ Kiếp kỳ tu sĩ bị thần giết chết, nhưng trong lúc chiến đấu Đại Bạch bị đả thương, thần chỉ có thể trở về.”

“Nay mong Long Hoàng đại nhân làm chủ cho thần, mối huyết hải thâm thù này nhất định phải dùng máu của bọn chúng để rửa.” – Bạch Sa Hoàng gầm gừ trong miệng.

Xung quanh liền vang lên những âm thanh giận dữ.

“Sao chúng dám! Lũ hai chân khốn kiếp!”

“Bản vương sớm biết lũ tu sĩ trên cạn không tốt lành gì, chúng xem Hải Tộc ta như dã thú, thường xuyên ra biển săn giết tộc ta. Nếu không phải cái hiệp ước khốn kiếp kia thì ta đã giết sạch bọn chúng.”

“Bệ hạ! Lần này ngài nhất định không được nương tay như lần trước, nhất định phải đem toàn bộ lũ hai chân đó giết chết.”

“Đại nhân! Thần nguyện làm tiên phong đem pháp trận của bọn chúng phá hủy, giết sạch lũ hai chân đó.”

Long Hoàng ngồi trên cao thấy cảnh này thì lông mày khẽ nhíu. Ông ta có tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, thiên kiếp phi thăng đã đến rất gần. Những năm này bởi vì Hải Long Tộc chưa có ai có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ nên ông ta vẫn phải nấn ná ở lại, tiếp tục bồi dưỡng hậu bối. Bởi vì một khi phi thăng mà không có người kế vị, thì ngôi báu sẽ bị những tên Hải Hoàng khác cướp mất.

“Mọi người im lặng! Việc này bản hoàng nhất định sẽ khiến lũ tu sĩ đất liền trả giá đắt.”

“Nhưng chiến tranh toàn diện không phải chuyện đùa, lũ hai chân kia có rất nhiều pháp bảo thần thông. Chính diện giao chiến với bọn chúng thì hải tộc ta cũng thương vong thảm thiết.” – Long Hoàng từ tốn nói.

“Bệ hạ! Chẳng lẽ ngài định tha cho chúng?” – Kiếm Ngư Hoàng tức giận chất vấn. Vị Hải Hoàng này có hình dạng ngư một vị tướng quân mặc trọng giáp, trên lưng đeo một thanh kiếm khổng lồ.

“Cho dù thương vong thảm trọng thì thần cũng nguyện dẫn binh cùng lũ hai chân đó chém giết. Phải cho chúng biết sức mạnh thật sự của Hải Tộc chúng ta.” – Chương Ngư Hoàng vung vẩy tám xúc tu thành hình nắm đấm.

“Long Hoàng đại nhân! Ngài là bậc tài trí hơn người, thần đoán nhất định ngài đã có kế sách để vừa có thể trả được thù cho tộc nhân, lại không cần phải hy sinh quá nhiều đồng tộc.” – Âm thanh nhu hòa phát ra từ miệng của Nhân Ngư Hoàng, vị Hải Hoàng này có hình dạng như một mỹ nữ mặc váy đỏ.

Những vị Hải Hoàng khác nghe vậy liền yên lặng.

Long Hoàng ngồi trên ngai vàng gật gù.

“Ta quả thực đã có đối sách, Hải Tộc ta cùng tu sĩ đất liền chiến tranh đều là công thành chiến. Chúng sẽ chui rúc trong những tòa thành cố thủ, chờ đợi viện binh đến. Có trận pháp bảo hộ chúng ta cũng không làm gì được chúng. Thông thường đều là giằng co, hoặc là chúng hết linh thạch bị chúng ta xâu xé, hoặc là viện binh của chúng đến khiến ta phải lui binh.”

“Cái trò rùa rụt đầu này chính là yếu điểm của bọn chúng. Chúng ta có thể đem binh chia làm hai, một nửa dâng nước đem thành trì của chúng bao vây. Nửa còn lại tập trung tấn công từng tòa thành một, lực lượng này phải do Hải Thú Độ Kiếp tạo thành, dùng cơ thể to lớn nhanh chóng phá hủy trận pháp. Đem lũ tu sĩ bên trong giết chết trước khi viện binh của chúng tới.” – Long Hoàng chậm rãi giải thích.

Những Hải Hoàng khác nghe vậy ánh mắt liền sáng lên.

“Bệ hạ anh minh! Cách này quả thực có thể đem lũ tu sĩ diệt sát, mà lại không tổn hại binh lính.” – Kình Ngư Hoàng vuốt mông ngựa.

“Nhưng bệ hạ, cách này thần nghĩ chỉ có thể tấn công các tòa thành nhỏ, những thành lớn như Thương Hải Thành luôn có hàng chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ phòng ngự, e rằng Hải Thú không thể phá hủy trận pháp.” – Kiếm Ngư Hoàng nghi ngờ hỏi.

“Việc này ngươi không cần lo lắng, chúng ta tiêu diệt những tòa thành nhỏ của chúng trước, Thương Hải Thành dù có viễn cổ trận pháp bảo vệ. Nhưng khi những tòa thành khác đều bị tiêu diệt, thực lực bọn chúng sẽ giảm mạnh. Một con cá lớn không thể làm nên đại dương, đại quân Hải Tộc chúng ta có thể đem tòa thành đó nghiền nát dễ dàng.”

“Ta đã phái nhi tử của mình dẫn theo binh mã tấn công Băng Nguyên thành, nơi đó cô độc hẻo lánh, rất nhanh sẽ có tin mừng báo về.”

Long Hoàng vừa dứt lời thì phía bên ngoài cung điện vang lên tiếng huyên náo. Gần mười con cá voi sát thủ đang bơi về phía cung điện.

Khi gần đến cửa thì chúng đồng loạt thu nhỏ cơ thể, biến thành những sinh vật thân người đuôi cá.

“Bệ hạ! Tam thái tử! Tam thái tử đã tử trận.” – Hổ Kình Vương hớt hải bơi vào giữa đại điện, ông ta quỳ mọp xuống sàn nhà, dập đầu lia lịa.

“Cái gì? Ngao Bính làm sao?” – Long Hoàng trợn trừng cặp mắt rồng, hướng về phía Hổ Kình quát to.

“Xin bệ hạ tha mạng, là vi thần vô năng, không cứu được thái tử.”

“Thần tuân lệnh bệ hạ đem người công phá Băng Nguyên thành, mọi việc lúc đầu rất thuận lợi. Mấy tiểu nha đầu Thủy Linh Kiếm Môn hầu như không có khả năng chống trả, chúng chỉ kịp khởi động cố thủ.”

“Bọn thần hóa thành bản thể dễ dàng đem trận pháp phá hủy, nhưng lúc này trong thành xuất hiện một nam hai nữ. Ba kẻ này hóa thành ba con quái vật có thực lực ngang với Độ Kiếp kỳ đỉnh phong. Vừa xuất hiện nam quái vật liền giết rất nhiều tộc nhân Kình Tộc, mỗi lần hắn tấn công đều khiến một Kình Ngư hy sinh.”

“Bọn thần thấy không ổn muốn rút lui, nhưng thái tử lại xông lên dùng bản thể cùng với hai nữ quái vật giao đấu, kết quả là bị chúng giết chết. Còn bọn thần phải trốn vào Loạn Hải mới có thể toàn mạng trở về.” – Hổ Kình Vương run rẩy kể lại, đến bây giờ ông ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Long Hoàng nghe xong thì tức giận vô cùng, hướng về phía Hổ Kình hét lớn.

“Khốn kiếp! Con ta đã chết thì ngươi còn trở về làm gì!”

Trên tay Long Hoàng xuất hiện lốc xoáy, hóa thành một ngọn thương màu lam, nhắm thẳng vào đầu Hổ Kình.

Hổ Kình Vương sợ điếng người, trong lòng sớm đã dự liệu việc Long Hoàng giận cá chém thớt. Ông ta liền hướng về một gã nam tử mặc áo giáp vàng mà van xin.

“Đại thái tử cứu mạng! Xin ngài nói tốt vài lời!”

Ngao Kim liền tiến lên phía trước.

“Phụ hoàng xin bớt giận, việc này không thể trách Kình Nha thúc thúc. Tu vi ông ta không bằng tam đệ, cũng không phải người nắm giữ binh quyền. Lần này chỉ có thể trách tam đệ quá hiếu thắng, nhi tử từng nhiều lần khuyên ngăn, nay đệ bị như vậy cũng là số mệnh đã định.”

Long Hoàng nhìn chằm chằm đứa con cả, đành phải đem cánh tay hạ xuống. Ông ta có tổng cộng ba người con, hai nam một nữ. Ngao Kim tuy là con cả nhưng lại không phải con của chính thất, huyết mạch pha tạp không thuần. Còn Ngao Bính là con của Long Hậu, sinh sau đẻ muộn nhưng lại có được Hải Long chân thân, là hạt giống ưu tú để truyền lại ngai vàng.

Vốn dĩ ông ta muốn sai hắn dẫn quân lập công, để lấy uy danh với quần thần. Sau khi ông ta phi thăng sẽ truyền ngôi vị Hải Hoàng lại cho hắn. Nhưng người tính không bằng trời tính, đứa con thân yêu của ông ta lại lật thuyền trong mương, bị mấy tên quái vật vô danh giết chết.

“Tất cả mọi người theo ta! Ta phải xem xem là tên khốn kiếp nào dám giết chết nhi tử của ta!” – Long Hoàng gầm lên, đứng bật dậy bước về phía trước, chuẩn bị đem quân tiến đánh Băng Nguyên thành.

Chỉ là lúc này trong đại điện lại phát sinh biến cố.

“Khặc khặc khặc…không cần thiết phải đi đâu cả, chính là ta giết hắn đấy.” – Âm thanh quái dị vang lên từ miệng một gã Kình Tướng.

Hắn ta lúc này trông hết sức kinh khủng, trên mặt chằng chịt những sợi gân màu đỏ, máu trong cơ thể giống như đang bạo tạc. Hai con mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, rú lên một tiếng thảm thiết.

“Oanh!” – Âm thanh nổ tung vang lên, gã Kình Tướng bạo thể mà chết, mấy gã Kình Tướng đứng gần đó lập tức trọng thương.

Máu văng tung tóe khắp sàn nhà, đoàn máu tươi quay cuồng một hồi, sau đó ngưng tụ thành một huyết ảnh.

“Chà chà chà, xem ra ngươi là đang muốn tìm ta sao?” – Ác Quỷ Máu chép miệng nhìn Long Hoàng.

“Ngươi là thứ quỷ gì? Mau khai ra tên họ!” – Long Hoàng nhíu mày quát lớn.

Kẻ trước mặt xuất hiện quá mức quỷ dị, tu vi càng mờ mịt, giống như là rất yếu đuối, nhưng lại khiến cho vảy rồng của ông ta dựng hết cả lên. Điều này dự báo thực lực của kẻ thù rất đáng gờm.

“Ta? Ta gọi là Ác Quỷ Máu, nhưng ta đoán lũ nhà quê các ngươi cũng chẳng biết ta là ai.” – Ác Quỷ Máu cười khẩy.

“Hải Tộc chúng ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi tàn sát tộc nhân của bọn ta. Còn đem nhi tử của ta giết chết?” – Long Hoàng tức giận hỏi tiếp.

“Hắc hắc…ta cũng là vì chuyện này nên mới tới đây. Ta dẫn theo hai cái thê tử đi tắm biển, thì mấy con cá ngu ngốc các ngươi lại tới phá đám. Ta chỉ đành đem chúng giết chết, nhưng ta giết một thì các ngươi kéo đến mười, khiến ta đành phải đại khai sát giới.”

“Vốn dĩ cũng định tha cho các ngươi rồi, vậy mà tên nhi tử ngu ngốc của ngươi lại dám dẫn người đến Băng Nguyên. Đem chuyện tốt của ta phá hỏng, ta cũng chỉ có thể giết luôn hắn ta.”

“Bây giờ ta đã đến tận hang ổ của các ngươi, nếu không cho ta một lời giải thích, thì ta đành phải đem toàn bộ các ngươi giết chết.” – Ác Quỷ Máu liếc nhìn xung quanh, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Long Hoàng nghe vậy thì tức giận hét lớn.

“Giết hắn!”

Bàn tay ông ta ngưng tụ một ngọn thương nước, phóng thẳng vào người huyết ảnh.

“Phanh!” – Âm thanh nổ tung lại vang lên, huyết vụ văng tung tóe, lần này máu bị nước hòa tan, khiến cho cả đại điện loang lỗ vết máu.

“Rất tốt, vậy khi gặp lại sẽ là ngày chết của ngươi.” – Âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên từ trong những vết máu loãng.

Sau đó nước biển đem máu tươi hoàn toàn pha loãng, không còn chút tung tích.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.