“Muội muốn thông báo với huynh, tỷ tỷ và hội đồng trưởng lão đã quyết định sẽ di rời môn phái về Tuyết Sơn. Nơi đó vốn dĩ là sơn môn của bọn muội, có viễn cổ trận pháp bảo vệ. Còn Băng Nguyên thành chỉ là thành thị buôn bán, hiện tại sẽ tạm thời vứt bỏ, đợi sóng gió qua đi thì xây dựng lại.” – Linh Lung chậm rãi nói.
“Hả? Các nàng muốn rời đi sao? Ta còn chưa kịp…” – Ác Quỷ Máu sửng sốt thốt lên, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại.
“Chưa kịp làm gì cơ?” – Linh Lung nhướng mày hỏi, hai viên lam ngọc xoáy vào mặt sắc quỷ. Nàng là một cái cơ linh thiếu nữ, rất dễ dàng nhận ra sự tình kỳ quái qua lời nói.
“Khục… Chưa kịp cùng muội kết thân…” – Ác Quỷ Máu tròng mắt khẽ đảo, liền có thể uốn ba tấc lưỡi bịa ra câu trả lời.
“Kết thân? Huynh có ý gì?” – Thủy Linh Lung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó chằm chặp.
“Ta chỉ tiếc thời gian quen biết với muội quá ngắn, vừa gặp không bao lâu thì xảy ra tai họa, bây giờ lại sắp phải ly biệt, giá mà có thể cùng muội đàm đạo thưởng trà thêm vài lần thì thật tốt biết bao.” – Giọng nói của nó trầm xuống, đầy vẻ luyến tiếc. Tài diễn tuồng của nó rất khá, nét mặt không hề giả trân, giống như thực sự rất buồn khi nghe tin này.
“Ma quỷ bọn ta sinh ra không có cha mẹ, cũng chẳng có người thân ruột thịt nào. Thông thường đều sẽ bơ vơ giữa rừng xanh hoặc nơi thâm sơn cùng cốc. Sinh sống giống như dã thú suốt hàng trăm năm.”
Ác Quỷ Máu vừa nói vừa đưa tay ra phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Linh Lung.
“Kỳ thực ta vẫn luôn muốn có một muội muội. Lần đầu nhìn thấy nàng hoạt bát đáng yêu liền rất yêu thích, nếu có thể cùng muội kết thân, hoặc trở thành huynh muội kết nghĩa thì thật tốt biết bao.” – Giọng nói của Ác Quỷ Máu vừa thành khẩn, lại giống như chất chứa nỗi lòng, khiến người khác cảm động. Chỉ là sâu trong ánh mắt của nó lóe lên một tia xảo trá, nhưng rất khó phát hiện.
“Chuyện này…Muội hiểu rất rõ. Muội vốn dĩ là linh thủy dưới hàn đàm, còn tỷ tỷ là băng nhũ ngưng kết vạn năm, cũng đều không có cha mẹ hay người thân, may nhờ có hai vị sư tôn thu làm đồ đệ, lại truyền lại chức vị cho bọn muội.” – Thủy Linh Lung chậm rãi nói.
“Nhưng việc kết nghĩa huynh muội e rằng không thể, bọn muội sắp trở về môn phái phong sơn bế quan, sau này e là không gặp lại huynh nữa.” – Âm thanh của Linh Lung trở nên ảm đạm.
Nàng bị những lời lẽ của Ác Quỷ Máu làm cho mủi lòng, sự tức giận liền biến mất, trong mắt hiện ra nét buồn bã. Kỳ thực Linh Lung rất thích Ác Quỷ Máu, chỉ là Băng Ngưng lại có ác cảm với hắn, nàng cũng chỉ có thể nghe theo tỷ tỷ, cùng hắn phân rõ giới hạn.
Linh Lung khẽ lắc đầu, xua tan những ý nghĩ trong lòng, nàng đến vì công việc chứ không phải để nghe những lời đường mật ong bướm này.
“Muội xin lỗi! Muội biết huynh thực ra là thích tỷ tỷ, nhưng Băng Ngưng tỷ ấy không thích nam nhân, huynh muốn nhờ muội làm cầu nối cũng vô dụng.” – Linh Lung khẽ gỡ tay Ác Quỷ Máu ra.
“Băng Ngưng? Cầu nối? Muội giống như hiểu nhầm rồi. Ta là thực lòng thích muội, không phải người tỷ tỷ lạnh lùng kia.” – Ác Quỷ Máu vội vàng phân bua.
“Thích muội? Hì hì, mấy lời này muội nghe nhiều rồi. Có rất nhiều nam trưởng lão của các môn phái khác thường xuyên gửi thư gửi quà cho muội, nói cái gì thấy muội dễ thương đáng yêu.” – Linh Lung khẽ phì cười.
“Nhưng mục đích cuối cùng đều là muốn cùng tỷ tỷ kéo gần khoảng cách, muốn muội ở trước mặt tỷ tỷ nói tốt cho họ. Băng Ngưng tỷ tỷ là một đại mỹ nhân, còn muộn chỉ là một tiểu nha đầu không thể lớn, ai lại thích muội cơ chứ.”
Nụ cười trên gương mặt Linh Lung có chút chua xót, nàng đôi khi cũng ghen tị với tỷ tỷ của mình. Hai người cùng sinh ra linh trí vào một thời điểm, cùng được hai vị môn chủ Thủy Linh Kiếm Môn nhận làm đệ tử, nhưng Băng Ngưng thì từ lâu đã là mỹ nữ nổi danh, còn nàng lại không cách nào biến thành người lớn, vẫn cứ là một cái thiếu nữ suốt hơn vạn năm.
“Không nói chuyện này nữa, nếu huynh thực sự thích tỷ tỷ của muội thì ba ngày sau chuẩn bị lễ vật đến bái phỏng. Bởi vì huynh có ân với bọn muội, tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý gặp huynh. Nhưng tỷ tỷ tâm cảnh giống như mặt băng, có thể khiến tỷ ấy tan chảy hay không thì phải xem tài khua môi múa mép của huynh rồi.” – Linh Lung khẽ nheo mắt nhìn sắc quỷ, nét buồn bã chỉ thoáng qua liền biến mất, nàng lại trở thành một cái thiếu nữ vui vẻ tinh nghịch.
Ác Quỷ Máu chăm chú nhìn Linh Lung, nó không nói gì thêm mà chỉ yên lặng, không biết là đang mưu tính thứ gì trong đầu.
Bên ngoài vầng thái dương đã biến mất từ lâu, vầng thái âm nguyệt lượng treo trên cao. Không gian trong phòng bỗng trở nên lúng túng bởi vì cả Ác Quỷ Máu và Linh Lung đều không nói gì.
“Trời đã tối rồi, muội xin phép cáo từ, lúc nào rãnh rỗi sẽ lại đến bái phỏng.” – Thủy Linh Lung cúi người thi lễ, nàng quyết định sẽ quay trở về, càng ở lâu càng cảm thấy khó xử.
Nào ngờ nàng vừa đứng lên, muốn xoay người rời đi đã bị một bàn tay nắm lấy, kéo nàng ngã về phía sau. Ác Quỷ Máu quyết định lột mặt nạ, nếu để Linh Lung rời đi e sẽ vụt mất cơ hội tốt nhất.
Thân thể nhỏ nhắn rơi vào lòng Ác Quỷ Máu, bị nó dùng tay ôm chặt. Thủy Linh Lung thông minh vô cùng, mấy mưu kế lừa gạt đều bị nàng nhìn ra. Ác Quỷ Máu đành phải sử dụng cách cuối cùng, chính là trực tiếp cưỡng đoạt.
“A! Huynh làm cái gì! Ưm… Ưm…” – Thủy Linh Lung ngỡ ngàng hét lên, hành động sổ sàng của tên sắc quỷ khiến nàng tức giận. Nhưng rất nhanh âm thanh của nàng tắc nghẽn, biến thành những tiếng ú ớ vô nghĩa.
Ác Quỷ Máu đem miệng kề sát miệng Linh Lung, đầu lưỡi chạm nhẹ lên môi nàng. Trong cơ thể nàng tràn ngập thủy linh khí mát mẻ, nó liền hút một hơi, đem dòng linh khí trong lành nuốt xuống bụng.
Thủ pháp của nó thành thục vô cùng, chưa đến ba giây liền đã đem tiểu mỹ nhân khống chế, đồng thời rút cạn linh lực. Khiến Linh Lung dù muốn chống cự cũng không thể.
“Thả muội ra! Không muốn… Đừng làm như vậy…” – Linh Lung yếu ớt rên rỉ, nhưng sắc quỷ sao có thể để nàng toại nguyện.
Ác Quỷ Máu thông qua hôn môi đem năng lượng máu truyền vào miệng thiếu nữ, Thủy Linh Lung liền cảm thấy toàn thân vô lực, trong người không còn một tia linh khí để nàng điều động. Thân thể mềm yếu bị sắc quỷ khống chế, tùy ý nó hưởng thụ.
Năng lượng máu giống như một thứ thuốc kích dục, khiến tâm trí Linh Lung dần trở nên mơ hồ, sức chống cự càng lúc càng yếu, thậm chí có xu thế đón hùa cùng Ác Quỷ Máu.
Đúng lúc này một tấm ngọc bội màu lam ở thắt lưng nàng phát sáng, cỗ thanh lương chi khí tỏa ra từ miếng ngọc bội, đem Thủy Linh Lung lay tỉnh.
“Chát!” – Linh Lung thẳng tay giáng một chưởng vào người sắc quỷ, đem nó đánh lui.
Miếng ngọc bội ở thắt lưng nàng là hàng cao cấp, không những có thể lay tỉnh thần hồn, còn có thể cung cấp một lượng nhỏ linh khí lúc nguy cấp.
“Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!” – Thủy Linh Lung tức giận nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm, trên tay nàng cũng xuất hiện một thanh kiếm màu lam,giống như sẵn sàng cùng nó chém giết.
“Khục…khục…muội nghe ta giải thích…” – Ác Quỷ Máu ho ra một ngụm máu, việc này nằm ngoài dự liệu của nó.
“Còn có gì để giải thích sao? Đồ sắc lang đáng chết! Ngay cả thiếu nữ cũng không tha!” – Đôi mắt ngọc của Linh Lung long lên nhìn Ác Quỷ Máu, nàng chĩa thẳng mũi kiếm vào mặt nó.
Miếng ngọc bội ở thắt lưng nàng rung lên một lần nữa, âm thanh lo lắng của Băng Ngưng vang lên.
“Muội muội! Có chuyện gì vậy? Yêu thú tập kích sao? Cho tỷ tọa độ tỷ sẽ đến ngay lập tức.”
Nghe thấy âm thanh của Băng Ngưng khuôn mặt sắc quỷ trở nên xám xịt.
“Lần này thì vui rồi, gà không bắt được còn mất luôn nắm thóc, thậm chí là cùng các nàng trở mặt thành thù.” – Ác Quỷ Máu ảm đạm nghĩ thầm, bộ não liên tục xoay chuyển nghĩ kế sách đối phó.
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, là muội lỡ tay làm rơi ngọc bội,không phải yêu thú tập kích.” – Thủy Linh Lung hít một hơi, dùng giọng nói trầm tĩnh trả lời, nàng không muốn tỷ tỷ sầu muộn.
Hành động của Thủy Linh Lung khiến Ác Quỷ Máu như vớ được cọng rơm cứu mạng, sắc mặt liền giãn ra.
“Linh Lung… Muội nghe ta giải thích… Vừa nãy là vì ta quá yêu thích muội, lúc muội rời đi trong lòng sinh ra dao động. Bởi vì sợ không thể gặp lại muội nên mới bột phát hành động thiếu suy nghĩ.”
“Muội không nên vì một hành động nhất thời mà giận ta a.” – Ác Quỷ Máu ủy mị nói, thái độ vô cùng thành khẩn.
“Hoa ngôn xảo ngữ! Ngươi cho rằng ta là trẻ nít sao? Bản cô nương đã sống hơn hai vạn năm, sao có thể bị mấy lời xáo rỗng đó lừa gạt!”
“Xem kiếm!” – Thủy Linh Lung tức giận đâm kiếm về phía trước.
Ánh mắt Ác Quỷ Máu co lại, nó khẽ cắn răng. Trực tiếp ưỡn ngực về phía trước mà không hề né tránh.
“Phập!” – Thủy Linh Kiếm bén nhọn vô cùng, dễ dàng đâm xuyên da thịt của sắc quỷ, nếu không phải Linh Lung nương tay thì đã đâm thấu người nó.
“Ngươi!” – Sắc mặt Linh Lung khẽ biến, nàng vội vã đem linh kiếm thu về.
Trên ngực Ác Quỷ Máu liền xuất hiện một lỗ hổng sâu khoảng ba tấc, máu tươi tuôn ra như suối.
“Ngươi vì sao không tránh né?” – Thủy Linh Lung tức giận hỏi, không biết vì sao trong lòng nàng lại có chút chua xót.
Sắc mặt Ác Quỷ Máu lúc này biến thành trắng bệch, nó dùng tay giữ lấy vết thương. Ánh mắt thẫn thờ nhìn Linh Lung.
“Nếu nàng thực sự muốn giết ta thì cứ giết a. Dù sao cũng là ta có lỗi với nàng, bị nàng giết chết cũng xem như đáng tội.” – Ác Quỷ Máu yếu ớt nói, nó vô lực ngã xuống đất, trên người dính đầy máu đỏ.
“A! Này! Tà Huyết! Huynh đừng chết!” – Thủy Linh Lung bị Ác Quỷ Máu dọa sợ, nàng vội vàng vứt thanh kiếm mà chạy tới đỡ lấy nó.
Túi trữ vật của nàng phát ra ánh sáng nhẹ, mấy lọ đan dược xuất hiện. Linh Lung không quản đó là đan dược gì, đem nguyên một nắm nhét vào miệng Ác Quỷ Máu.
“Muội chỉ là tức giận, muốn trừng phạt huynh một hồi, không phải muốn giết huynh thật.” – Linh Lung nức nở nói, đôi mắt của nàng sưng đỏ lên, từ trong khóe mắt tuôn ra hai hàng châu ngọc.
“Ha…nàng không giận ta thì tốt, vậy ta có thể yên tâm rồi…” – Ác Quỷ Máu yếu ớt nói không ra hơi, trông nó giống hệt như một người sắp từ giã cõi đời.
“Huynh không thể chết như vậy! Chỉ là một vết thương nhỏ, sao có thể giết huynh cơ chứ? Huynh đừng giả vờ nữa.” – Linh Lung mếu máo nói, từ vết thương của Ác Quỷ Máu không ngừng phun ra máu tươi, đem váy áo của nàng cũng nhuộm đỏ.
“Khục…ta vốn dĩ bị Hải Thú đánh trọng thương, trái tim càng là tử huyệt. Một kiếm này của nàng đâm rất tốt, vừa đủ đem tim ta đâm thủng.” – Ác Quỷ Máu lại phun ra một ngụm tinh huyết.
Sắc mặt Linh Lung biến thành trắng bệt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nàng vội vàng lấy ra linh thạch đan dược nhét vào miệng Ác Quỷ Máu, nhưng đều bị nó phun ra ngoài.
“Vô ích… Nàng không cần vì ta lãng phí đan dược…ta đã là một cái người chết… ” – Ác Quỷ Máu nói với giọng cực kỳ suy yếu.
“Hức hức…huynh không thể chết như vậy… Chẳng lẽ không có cách nào cứu huynh sao?” – Thủy Linh Lung khóc nấc lên hỏi.
“Không có cách nào cả, ta toàn thân bất tử, chỉ duy có trái tim là yếu điểm. Một khi bị đánh trúng nhất định sẽ chết.”
“Chỉ là ta trước khi chết có một nguyện vọng, muốn nghe muội nói thích ta, đồng ý làm nữ nhân của ta. Vậy ta chết cũng không có gì hối tiếc.” – Ác Quỷ Máu nói xong liền nhắm mắt, toàn thân biến thành lạnh ngắt, lúc này máu đã ngừng chảy, chúng đông cứng thành những vệt màu đen loang lỗ, khí tức sự sống trên người nó hoàn toàn biến mất.
“Tà Huyết!” – Linh Lung sợ hãi hét lớn, cái chết của Ác Quỷ Máu quá bất ngờ, công kích mạnh mẽ vào tâm trí của nàng.
Linh Lung mặc dù ngờ ngợ cảm thấy điều không đúng trong lời nói của Ác Quỷ Máu, nhưng lúc này trí óc nàng trở nên rối bời. Nàng giống như một cỗ máy, trong lòng chỉ còn suy nghĩ giúp tên sắc quỷ hoàn thành tâm nguyện.
“Muội thích huynh, chỉ cần huynh không chết muội đồng ý trở thành nữ nhân của huynh.” – Thủy Linh Lung chậm rãi nói.
Nàng vừa dứt lời thì tên sắc quỷ mở bừng hai mắt, trên mặt nồng đậm ý cười.
“Nàng nói rồi đấy nhé, lời nói đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không thể nuốt lời.” – Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, lúc này trông nó hoàn toàn bình thường, làm gì còn chút dáng vẻ của người chết.