“Bành!” – Âm thanh va chạm vang lên, đầu của một con cá voi khổng lồ va mạnh vào bức tường băng.
Những con Hải Thú khác cũng lộ diện, chúng có kích thước lớn khủng khiếp, thân thể dài đến mấy trăm trượng, to lớn như những ngọn núi. Chúng liên tục dùng đầu, đuôi, xúc tu va mạnh vào trận pháp.
“Một, hai, ba, bốn… Trời ạ! Mười hai Hải Thú Độ Kiếp Kỳ.” – Một vị trưởng lão hét lên, sau đó nàng ngã luôn ra đất vì sợ hãi.
“Thủy Minh Châu! Cô không sao chứ?” – Một vị trưởng lão khác nâng nữ nhân bị ngất đứng lên, uy áp từ lũ Hải Thú quá đáng sợ, khiến các nàng run lên cầm cập.
“Môn chủ! Chúng ta làm gì bây giờ?” – Một nữ chấp sự gấp gáp hỏi.
“Mọi người gia cố trận pháp, tuyệt đối không để vỡ trận.” – Băng Ngưng ra lệnh.
Chúng nữ một lần nữa dốc toàn lực đem trận pháp gia cố, mỗi lần tường băng xuất hiện khe hở liền được thủy linh khí bù đắp.
“Thực ra các nàng có thể để trận pháp tan vỡ, ta đã tập trung năng lượng hoàn tất, bây giờ vỡ trận cũng không sao cả.” – Ác Quỷ Máu thông báo.
“Huynh nói đùa gì vậy? Vỡ trận thì hàng tỷ khối nước biển sẽ đổ ập xuống, biến chúng ta thành thịt vụn đó.” – Thủy Linh Lung chỉ cho là Ác Quỷ Máu nói nhảm.
“Vậy các nàng tiếp tục chống đỡ pháp trận đi.” – Ác Quỷ Máu lười giải thích, chỉ trả lời như vậy.
Ác Quỷ Máu chỉ đứng quan sát, giống như nó chẳng liên quan tâm gì đến việc trận pháp có vỡ hay không.
Tâm niệm của nó quét qua quét lại, ghi nhớ rõ vị trí của từng con Hải Thú.
“Bành… Bành… Bành… ” – Âm thanh va chạm vang lên mỗi lúc một nhiều, đầu của Hải Thú cứng hơn cả đá, va vào mặt băng nhưng không hề đau đớn, sức lực của chúng gần như vô hạn, sau mỗi lần va chạm chỉ cần bơi ra xa vài giây lấy đà lại có thể húc mạnh một lần nữa.
Còn linh khí trên người những nữ tu sĩ có hạn, mỗi lần đem một vết nứt lấp đầy thì linh khí lại tiêu hao một phần, giằng co hơn một giờ thì pháp lực của họ gần như khô cạn.
“Linh Lung, Minh Châu, Phỉ Thúy, Băng Phách, Tuyết Tinh! Năm người tạm thời nghỉ ngơi khôi phục pháp lực, tỷ cùng bốn người còn lại chống đỡ pháp trận.” – Băng Ngưng ra lệnh.
“Nhưng mà chúng ta vừa nãy lấy toàn bộ linh thạch ra tế trận rồi, hiện tại không còn linh thạch.” – Thủy Linh Lung trả lời.
Sắc mặt Băng Ngưng cứng lại.
“Hết sạch rồi?” – Nàng khó khăn hỏi.
“Trưởng môn, thực sự hết rồi.” – Một nữ trưởng lão trả lời.
Đúng lúc này một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, bộ mặt của nó góc cạnh hung ác, hai chiếc nanh lộ ra ngoài, trên đỉnh đầu có hai chiếc sừng nhọn hoắt, làn da được bao phủ bởi một lớp vảy cá màu xanh đậm. Sinh vật này có hình dạng giống như rắn biển, trên lưng mọc ra một lớp xương cứng có màng dùng để bơi lội rẽ sóng, dưới bụng không có chân, hai bên hông mọc ra mang và vây cá giúp nó di chuyển và thở dưới biển. Nó chính là một con Hải Long, chúa tể của đại dương.
“Ngao!!” – Tiếng long ngâm vang lên, mặt biển chấn động.
Lớp tường băng do trận pháp tạo ra xuất hiện vô số vết nứt, dù các nữ tu sĩ dốc cạn linh khí cũng không kịp tu bổ.
“Hải Long Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong!” – Băng Ngưng sắc mặt tái nhợt.
“Mọi người tế ra pháp bảo phòng ngự, pháp trận không giữ nổi nữa rồi.” – Thủy Linh Lung lên tiếng, nàng lấy ra một pháp bảo giống như viên ngọc trai màu lam to bằng nắm tay.
Từ viên ngọc tỏa ra ánh sáng trong suốt, đem mấy chục nữ đệ tử bảo vệ. Bên trong vòng bảo vệ lớn lại xuất hiện thêm nhiều lồng phòng ngự khác xếp thành nhiều lớp, mặc dù không thể bảo vệ tất cả chu toàn, nhưng chí ít cũng sẽ không bị nước biển nghiền nát.
“Tà Huyết! Huynh sao còn chưa vào đây?” – Thủy Linh Lung hét lên khi thấy Tà Huyết cùng Thi Thi Long Nữ vẫn ngẩn người bên ngoài.
“Lần này cá hơi nhiều, hai nàng cũng biến Ác Quỷ giúp ta giết chúng.” – Ác Quỷ Máu nhắc nhở.
Thi Thi ngoan ngoãn gật đầu, còn Long Nữ thì chu miệng nói.
“Ta lười lắm, ngươi giết chúng cho ta ăn như mọi lần đi.”
“Vậy con rắn nước kia giao cho nàng, ta giết lũ cá còn lại.” – Ác Quỷ Máu chỉ tay vào Hải Long.
“Một con lớn và nhiều con nhỏ, giống như giết một con sẽ nhanh hơn.” – Long Nữ tính toán trong đầu.
'Tốt, ta đồng ý!” – Long Nữ gật đầu.
“Tà Huyết tiên sinh! Nhanh vào bên trong đi! Trận pháp sắp vỡ rồi!” – Băng Ngưng hốt hoảng hét lớn.
“Răng rắc…” – Cuối cùng pháp trận cũng không thể chống đỡ nổi, mặt băng vỡ tan, hàng tỷ mét khối nước đổ sầm xuống.
“Hỗn Nguyên Ác Quỷ – Ác Quỷ Máu – Ác Quỷ Tử Vong – Ác Quỷ Tham Lam biến hình!” – Âm thanh quỷ ngữ vang lên từ miệng ba người Ác Quỷ Máu.
Ác niệm lan tràn bốn phía, âm thanh quỷ khốc vang lên, ba Hỗn Nguyên Ác Quỷ cao ba mươi trượng xuất hiện, to lớn giống như những tòa lầu các.
“Quái vật!” – Một nữ chấp sự hét lên, suýt chút nữa bị ác niệm dọa ngất.
“Mọi người bình tĩnh, bản thể của Tà Huyết tiên sinh có chút đáng sợ, nhưng ngài ấy bên phe chúng ta.” – Băng Ngưng trấn an, bản thân nàng cũng đang run rẩy liên tục.
“Ác Quỷ Thao Túng Đất Trời!”
“Không Gian Đông Kết!”
Ác Quỷ Máu đưa hai tay lên trời, thi triển thần thông khống chế thế giới, những mảnh băng và nước biển đột ngột dừng lại giữa bầu trời, không thể rơi xuống đất.
“Đảo!” – Ác Quỷ Máu làm một động tác kỳ quái, nó đem hai tay hất mạnh lên cao.
Những mảnh băng vỡ và hàng ngàn mét nước biển đột ngột đảo chiều, phóng vọt lên bầu trời. Những con Hải Thú khổng lồ cũng chịu chung số phận, chúng bị ném ngược lên cao, rơi khỏi mặt nước khiến lũ Hải Thú choáng váng, cố gắng giãy giụa.
Nhưng thân là Hải Thú Độ Kiếp Kỳ, chúng hoàn toàn có thể sống mà không cần nước, thậm chí là không cần hít thở trong thời gian dài. Trải qua giai đoạn sốc ngắn do thay đổi môi trường, những con Hải Thú lấy lại bình tĩnh, quanh thân xuất hiện một tầng năng lượng thủy linh khí, giúp chúng có thể bơi trong không trung.
“Hóa ra là biết bay, như vậy cũng tốt, đỡ phải xuống nước đánh với chúng.”
Ác Quỷ Máu vung cánh bay vọt lên cao, kích thước của nó đã xem như rất lớn, nhưng so với Hải Thú dài mấy trăm trượng thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều.
Một con bạch tuộc màu đen vươn xúc tu tấn công, những cái vòi của nó dài hơn trăm mét, to lớn nhớp nháp. Nhưng Ác Quỷ Máu linh hoạt vô cùng, đôi cánh khẽ vẫy liền tránh thoát.
Nó nâng tay lên cao, phóng ngọn giáo thẳng vào đầu bạch tuộc.
“Póc…” – Trái ngược với suy đoán của Ác Quỷ Máu, ngọn thương khi đâm vào đầu bạch tuộc thì không thể xuyên thủng, con Hải Thú không xương này có lớp da giống như cao su, tự lún vào bên trong đem lực đâm của ngọn giáo triệt tiêu, sau đó đánh bật ra ngoài.
Ác Quỷ Máu ngẩn người khi thấy đòn tấn công vô dụng, một con cá voi chớp lấy cơ hội, miệng lớn há ra, từ sâu trong cổ họng bắn ra một luồng thủy linh lực, đập mạnh vào người Ác Quỷ Máu, khiến nó ngã nhào.
Một con Hổ Kình vung mạnh đuôi đập vào người tên sắc quỷ như đập bóng, Ác Quỷ Máu bị đánh bay một quãng xa.
“Bố khỉ! Tao trò đùa của chúng mày à!” – Ác Quỷ Máu tức giận vô cùng, sơ sẩy một chút liền bị đàn cá đánh hội đồng.
Nhưng vừa nói hết câu thì một cái đuôi cá khổng lồ lại quất mạnh vào mặt nó, đem Ác Quỷ Máu đánh bay một lần nữa.
Ác Quỷ Máu bay qua bay lại trên bầu trời, chuyền từ chiếc đuôi cá này sang đuôi cá khác, nó bị đánh bầm giập te tue mà vẫn không thể lấy lại thăng bằng.
“Hắn ta chơi trò gì vậy Thi Thi?” – Long Nữ thấy Ác Quỷ Máu chơi bóng chuyền cùng bầy cá thì ngơ ngác hỏi.
“Hình như không phải đang chơi, là bị đánh thật.” – Thi Thi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Hai nàng còn đứng đó làm gì? Mau cứu ta a! Ta sắp bị đập chết rồi!” – Ác Quỷ Máu vừa hét vừa bay qua bay lại trên bầu trời.
Thi Thi vung tay lên, mũi đinh nhọn bay ra từ lòng bàn tay của nàng. Trong trạng thái Ác Quỷ thì bảo vật của Thi Thi cũng biến đổi, trở thành một ngọn giáo dài một mét màu xanh, trên bề mặt ngọn giáo là những kí tự nhỏ xíu, tiềm ẩn năng lượng phản sự sống.
Con cá voi lớn nhất giống như cảm thấy chơi đã đủ, nó há to miệng lao về phía Ác Quỷ Máu. Con cá voi này thuộc tộc Kình, là một loài thú ăn thịt sống dưới biển. Kình Tộc có kích thước cơ thể rất lớn, trí thông minh lại rất cao, hầu hết sinh vật sống dưới biển đều bị chúng xem là con mồi, thậm chí là loài Bạch Sa khổng lồ cũng không ngoại lệ.
Hàm răng của Hổ Kình mọc đầy những mấu xương sắc nhọn, giúp nó có thể ngoạm và xé toạc con mồi dễ dàng, nếu Ác Quỷ Máu bị cắn trúng thì chỉ một táp là nó biến thành hai khúc.
Tình thế hết sức nguy hiểm, tên sắc quỷ cố gắng điều khiển cánh chao liệng để né cái miệng đầy răng, nhưng do quán tính và lực quất đuôi của mấy con cá quá mạnh khiến nó không thể thay đổi phương hướng.
Đúng lúc này lục đinh bay sượt qua mặt Ác Quỷ Máu, cây đinh để lại một vệt sáng xanh trong không khí rồi đâm phập vào mắt Hổ Kình.
“Ghéc!!” – Cá voi đau đớn kêu lên, nó quẫy đuôi xoay người bỏ chạy, Ác Quỷ Máu bay sát gần con Hải Thú, nó liền vươn móng vuốt đâm vào thân cá voi.
Hổ Kình đau đớn gầm thét, mắt của nó bị thương nặng, máu tươi không ngừng chảy ra, phần đuôi lại bị móng vuốt bấu chặt, khiến nó vừa đau vừa phẫn nộ.
Con cá xoay đầu lại muốn cắn Ác Quỷ Máu, nhưng hình dạng cơ thể của nó giống hình bầu dục, đầu to đuôi nhỏ, khiến nó không cách nào cắn được vào người Ác Quỷ Máu mà chỉ quay vòng vòng trên không trung.
“Cắn đi! Ta ở đây này! Ngon thì cắn thử xem.” – Ác Quỷ Máu thấy vậy thì bật cười, lớn giọng trêu tức.
“Nanh Vuốt Máu!” – Ác Quỷ Máu rít lên, toàn thân mọc ra nhiều gai nhọn, móng vuốt cũng biến thành lợi trảo, nó một tay bấu lấy cá voi, một tay liên tục cào mạnh vào thân con hải thú.
Chẳng mấy chốc phần đuôi của Hổ Kình máu thịt be bét trông vô cùng thảm thiết. Cá voi đau đớn vô cùng, dùng sức vẫy đuôi muốn đem Ác Quỷ Máu hất văng, nhưng móng vuốt của Ác Quỷ giống như móc câu, bấu chặt vào xương, không cách nào hất đi được.
“Hóa Huyết!” – Ác Quỷ Máu hét lớn, bàn tay nó sáng rực huyết quang.
“U… U… U…” – Hổ Kình thống khổ kêu vang, từ đỉnh đầu nó phun ra một cột máu đỏ lòm.
Huyết nhục nội tạng của nó bị năng lượng máu ăn mòn, trở thành một đoàn máu tươi hỗn loạn trong cơ thể. Chỉ vài giây sau toàn bộ số máu đó bị Ác Quỷ Máu rút ra ngoài, con cá voi chỉ còn là một thi thể khô quắt, rơi từ trên trời xuống mặt băng.
“Rầm!” – Khung xương cá voi khổng lồ khiến mặt băng bị nghiền nát, vài tòa lầu băng bị đánh sập. Lúc này toàn bộ tu sĩ trong thành đều đã trú ẩn trong chuỗi lồng bảo hộ do Thủy Linh Lung tạo ra nên cũng không ai bị thương.
“Giờ thì các ngươi chết!” – Ác Quỷ Máu rít lên, quanh người nó bay lơ lửng mười mấy khối máu.
“Đi! Mũi Tên Máu!” – Nó chỉ tay về bầy cá, những khối máu biến thành gai nhọn phóng vọt đi.
Những con Hải Thú Độ Kiếp Kỳ có trí tuệ rất cao, chúng nhanh chóng bỏ chạy tán loạn. Phải rất khó khăn Ác Quỷ Máu mới đem tên máu xuyên thủng một con Hải Thú chậm chân, sau khi rút cạn máu, nó liền đuổi theo những con khác.
Sau một hồi đàn cá lũ lượt bỏ chạy, trên bầu trời chỉ còn sót lại Hải Long thủ lĩnh.
“Ngao!! (Lũ chết nhát! Ta trở về sẽ bẩm báo phụ hoàng xử phạt các ngươi!)” – Hải Long thấy vậy thì tức giận gầm lên.
Nó chính là tam thái tử của Thương Hải Long Tộc – Ngao Bính.
Hải Long trừng mắt nhìn đoàn nữ tu sĩ đang co cụm bên trong pháp bảo. Nó liền lao từ trên trời xuống, thân thể to lớn như một đoạn đồi núi.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Một bóng hình màu trắng liền chặn trước mặt Hải Long, từ tay Long Nữ phóng ra viên Long Châu, món bảo vật phát ra một luồng năng lượng chói lòa, bắn thẳng vào đầu rồng biển.