Quỳnh Dao hôn mê liền bảy ngày, đến ngày thứ tám nàng mới tỉnh lại.
“Huyết lang, là huynh thật sao?” – Quỳnh Dao vừa mở mắt liền thấy Tà Huyết ở bên cạnh.
“Là ta, nàng cảm thấy khỏe hơn chưa?” – Tà Huyết đặt tay lên trán Quỳnh Dao, từ tay hắn tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
“Muội vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, mọi người đều muốn giết chết muội.” – Quỳnh Dao gương mặt sợ hãi kể lại.
“Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, nàng là một cô gái tốt, ai lại muốn giết nàng cơ chứ.” – Tà Huyết an ủi.
“Huynh không hiểu đâu, muội không hề tốt như những gì huynh thấy, nó chỉ là do muội giả vờ. Trong mơ muội còn thấy huynh vì muội mà bị người khác giết chết, sau đó huynh hóa thành quái vật, tìm muội đòi mạng.” – Quỳnh Dao run rẩy nói.
“Làm sao có thể cơ chứ, ta yêu nàng muốn chết, sao ta lại muốn giết nàng được cơ chứ, chỉ là một cơn ác mộng thôi.” – Tà Huyết lắc lắc đầu không cho là đúng, hắn muốn Quỳnh Dao xem Tâm Ma kiếp là một giấc mơ, để không bị ám ảnh tâm lý về sau.
“Nhưng sau đó huynh lại xuất hiện, giết chết các bóng ma, cứu muội.” – Quỳnh Dao nhỏ giọng kể lại.
“Là ta làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Vậy trong giấc mơ của nàng, ta có phải soái ca không?” – Tà Huyết vui vẻ hỏi.
“Không! Trông huynh lúc nào cũng ngốc nghếch thôi.” – Quỳnh Dao bật cười, trả lời hắn một cách châm chọc, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào, có cô gái nào lại không muốn khi gặp nguy hiểm thì được tình lang đến cứu cơ chứ.
“À, chán thật, ta đã cố tỏ ra thật ngầu để gây ấn tượng với nàng.” – Tà Huyết chán nản thở dài.
“Huynh nói gì cơ? Tỏ ra thật ngầu là sao?” – Quỳnh Dao chợt nhận ra có gì đó không đúng trong lời nói của Tà Huyết.
“Không có gì đâu, ta chỉ nói vui thôi.”
“Nàng nghỉ ngơi tiếp đi, nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu.” – Tà Huyết nhấc tay khỏi trán của Quỳnh Dao, muốn để nàng ngủ tiếp.
“Ui! Tiểu U!” – Quỳnh Dao đang định ngủ tiếp thì nàng hét toáng lên, giống như vừa nhớ ra việc gì rất quan trọng.
Quỳnh Dao liền cố gắng ngồi dậy, rời khỏi giường, nhưng vừa đi được vài bước liền loạng choạng té ngã.
“Nàng làm sao vậy?” – Tà Huyết vừa đỡ lấy Quỳnh Dao vừa hỏi.
“Tiểu U…thanh phi kiếm của muội…” – Quỳnh Dao nói ngắt quãng không đầu không đuôi.
Pháp bảo sau khi thành hình thì phải sớm khắc trận văn lên trên, nếu để quá lâu thì pháp bảo sẽ cứng lại, không khắc trận văn lên được nữa.
“Ý nàng là bảo vật nàng đang luyện chế sao? Để ta bế nàng tới đó.” – Tà Huyết liền bế Quỳnh Dao lên, ôm nàng đi tới luyện khí thất.
Bên trong căn hầm vẫn tối như cũ, kiếm phôi được đặt ở một góc sát tường.
“Huynh mau giúp muội lấy thanh kiếm ra khỏi khuôn đúc.” – Quỳnh Dao lo lắng thúc giục.
Tà Huyết đi lại gần, dùng tay gỡ khuôn đúc ra, bên trong là một thanh kiếm có màu đen tuyền được làm từ một hợp kim đặc biệt. Trông nó khá thô, lưỡi kiếm cũng không hề sắc bén do vẫn chưa mài lưỡi.
“Huynh mau đưa nó cho muội!” – Quỳnh Dao lại lên tiếng thúc giục.
Tà Huyết liền cầm thanh kiếm đưa cho nàng.
“Tiểu U, Tiểu U, ngươi vẫn ổn chứ?” – Quỳnh Dao truyền ma khí vào thanh kiếm, nhỏ giọng gọi tên nó.
Toàn thân thanh kiếm tỏa ra ánh sáng âm u, run rẩy nhè nhẹ như đáp lại lời nàng.
“Thật tốt quá! Ta vẫn sợ ngươi sẽ bị biến thành một thanh kiếm hoàn toàn mới.”
“Giờ ta sẽ khắc trận văn và khai phong cho ngươi, ngươi sẽ sớm trở lại như cũ thôi.” – Quỳnh Dao vuốt ve thanh kiếm như một người bạn.
Sau đó nàng lấy ra rất nhiều đồ vật lĩnh kĩnh.
Quỳnh Dao dùng một con dao cắt cổ tay, nhỏ máu vào một cái chén nhỏ.
Sau đó đổ nọc độc nhện Âm Sát và U Sa đã mua từ chỗ Thiên Quỷ cho vào trong chén máu.
Hỗn hợp sôi lên nhè nhẹ, sau đó trộn lẫn vào nhau, hóa thành một thứ mực màu nâu đỏ.
Tiếp đó Quỳnh Dao lấy ra một cái trận bàn kỳ lạ, đặt thanh kiếm lên trên. Bỏ rất nhiều ma thạch cực phẩm vào những lỗ khảm trên trận bàn.
Sau khi kích hoạt thì cả trận bàn phát sáng, rút năng lượng từ ma thạch, truyền vào trong thanh kiếm.
Quỳnh Dao dùng một cây bút làm từ ngọc, chấm vào trong chén mực, rồi chấm lên thanh kiếm. Khi đầu bút chạm vào phi kiếm thì chất mực có tác dụng ăn mòn vô cùng mãnh liệt, bắt đầu ăn mòn bề mặt phi kiếm, tạo thành một cái lỗ nhỏ xíu.
Quỳnh Dao di chuyển cây bút vô cùng chậm chạp, nhích nhẹ từng chút một. Công việc khắc trận văn vô cùng nguy hiểm, chỉ cần chấm nhầm một điểm là ma văn sẽ bị khắc sai, dẫn tới pháp trận khắc trên phi kiếm mất đi hiệu quả, thanh ma bảo cũng trở thành phế phẩm.
Nên mất hơn một giờ, Quỳnh Dao chỉ khắc được một rãnh nhỏ dài hai phân lên thân kiếm.
Tà Huyết thấy nàng cẩn thận tỉ mỉ như vậy thì cũng không dám làm phiền, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Việc điêu khắc trận văn kéo dài hơn một tuần, trên thân kiếm xuất hiện rất nhiều những rãnh nhỏ li ti có hình dáng kỳ lạ. Chính là các loại trận pháp phi hành, đảo hướng, tăng tốc, phóng to, thu nhỏ, và rất nhiều loại thần thông biến hóa của phi kiếm.
Lúc này trán Quỳnh Dao lấm tấm mồ hôi, hai mắt thâm quầng vì suốt một tháng liên tục điêu khắc trận văn, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Khi Quỳnh Dao ngừng tay một lúc lâu thì Tà Huyết mới dám lên tiếng hỏi.
“Nàng không sao chứ?” – Tà Huyết ân cần hỏi han.
“Muội không sao…chỉ hơi mệt thôi…”
“Tiểu U, ngươi vẫn ổn chứ?” – Quỳnh Dao vuốt ve thanh kiếm, lên tiếng hỏi thăm nó.
Thanh kiếm lại run lên nhè nhẹ trả lời.
“Thật tốt! Bây giờ chỉ cần đem ngươi mài cho thật sắc, thì ngươi sẽ trở thành siêu cấp ma kiếm, có thể chém sắt như chém bùn rồi.”
Quỳnh Dao lấy ra vài viên đá mài màu đen, trông có vẻ rất cứng rắn. Sau đó nàng bắt đầu dùng tay cọ xát lưỡi kiếm vào viên đá mài.
Nhưng mài hồi lâu thì bụi bay mù mịt, viên đá mài càng mài càng mòn, còn thanh kiếm thì trông vẫn như cũ, do nó quá cứng rắn nên mài không được bao nhiêu.
“Ngươi bây giờ cứng rắn thật đấy, cứng hơn cả Thiên Cương Thạch rồi.” – Quỳnh Dao lau mồ hôi trên trán, tấm tắc khen ngợi thanh kiếm.
“Nàng cần ta giúp không?” – Tà Huyết nhìn thấy Quỳnh Dao vất vả thì rất đau lòng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi. Hắn cảm thấy mấy việc cần kỹ thuật cao như luyện khí và khắc trận văn hắn làm không được, nhưng việc mài kiếm thì chắc sẽ dễ thôi.
“Không được!” – Quỳnh Dao lắc đầu từ chối.
“Chủ nhân của pháp bảo phải tự mình luyện chế, khi luyện chế phải thường xuyên đầu nhập thần niệm vào pháp bảo, cùng nó trò chuyện, phải đổ thật nhiều máu và mồ hôi ngấm vào trong pháp bảo. Như vậy thì sau khi luyện chế thành công, pháp bảo mới có thể thông linh, sẽ giúp chủ nhân dễ dàng điều khiển hơn và phát huy được hết sức mạnh của pháp bảo.” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng giải thích.
Sau đó nàng tiếp tục vừa mài vừa trò chuyện với thanh kiếm.
“Thông linh? Ý nàng là thanh kiếm này có thể sinh ra suy nghĩ sao?” – Tà Huyết thắc mắc hỏi.
Ở Thế Giới Máu vũ khí chỉ là vũ khí, ngay cả Thương Tần mặc dù có khả năng kích hoạt kỹ năng khi nghe Tà Huyết gọi tên nó, nhưng nó cũng chẳng bao giờ phản hồi khi Tà Huyết nói chuyện.
“Huynh không biết sao? Cực phẩm pháp bảo có thể thông linh, sẽ nghe hiểu lời nói của chủ nhân.”
“Còn nếu có thể luyện nó thành Tiên Bảo, Thánh Bảo thì sẽ sinh ra Khí Linh, có thể biến ảo thành hình dạng giống như chúng ta.”
“Ý nàng là thanh kiếm này có thể biến thành một cô gái?” – Tà Huyết trợn tròn mắt thốt lên, việc một thanh kiếm có thể biến thành một cô gái quá ư vi diệu đối với hắn.
“Có lẽ, nếu muội có thể Độ Kiếp Phi Thăng Tới Ma Vực, thì Tiểu U sẽ biến thành Hạ Phẩm Thánh Bảo, lúc đó có lẽ nó sẽ biến thành một bé gái dễ thương.”
“Thật thần kỳ!” – Tà Huyết hai mắt sáng rực nhìn thanh kiếm trong tay Quỳnh Dao, khiến cho thanh kiếm rung rung lên vì sợ hãi.
“Huyết Lang! Không phải huynh đang có ý đồ xấu với Tiểu U đó chứ? Pháp bảo thông linh có khả năng cảm nhận được cảm xúc của người khác đó.” – Quỳnh Dao nở nụ cười quỷ dị nhìn Tà Huyết.
“Không! Không! Ta làm sao lại có ý đồ xấu với một thanh kiếm được cơ chứ, ta chỉ thấy điều này rất thú vị thôi.” – Tà Huyết liền chối bai bải.
“Ta cảm thấy việc luyện khí này rất thú vị, nàng có thể giúp ta luyện chế mấy thanh kiếm này mạnh hơn được không?” – Tà Huyết lấy ra Thanh Huyết, Băng Huyết, Cốt Huyết kiếm.
“Muội không chắc nữa, mấy thứ này của huynh không phải pháp bảo, công nghệ chế tạo ra chúng rất lạ.”
“Hơn nữa việc tái luyện cần phải có tài liệu phù hợp và mạnh hơn tài liệu cũ.” – Quỳnh Dao lắc lắc đầu.
Nghe xong Tà Huyết thở dài sườn sượt một cách não nề, khuôn mặt trở nên rầu rĩ.
“Được rồi, huynh đừng làm bộ mặt đó nữa. Muội sẽ giúp huynh luyện chế chúng mạnh hơn, được chưa?”
Sau đó Quỳnh Dao nhìn thật kỹ ba thanh kiếm.
“Huynh biết ba thanh kiếm này được tạo ra từ vật liệu gì không?” – Quỳnh Dao lên tiếng hỏi.
“Thứ này là do bảo vật Nanh Độc và máu của ta biến thành, nguyên liệu tạo ra nó chắc là răng nanh của một sinh vật gọi là Thuồng Luồng.”
“Thuồng luồng là con gì?” – Quỳnh Dao nghe thấy tên của sinh vật kỳ lạ thì lên tiếng hỏi.
“Muội xem nó là răng của Độc Giao là được.” – Tà Huyết không biết giải thích thế nào, nên dùng Độc Giao thay thế.
“Còn thứ này là bảo vật sinh ra từ người một con Quỷ Băng, muội xem nó làm từ xương Băng Ma tộc là được.”
“Còn thứ này sinh ra từ Quỷ Xương, là làm từ xương Cốt Ma tộc.”
Tà Huyết biết Quỳnh Dao không thể hình dung ra các sinh vật ở Thế Giới Máu, nên sử dụng các sinh vật ở Linh Ma giới thay thế.
“Có vẻ tài liệu chế tạo khá bình thường, nên phẩm giai của mấy món pháp bảo này mới thấp như vậy, đều là hạ giai pháp bảo.”
“Nếu huynh kiếm được Vạn Năm Huyền Băng, xương của U Minh Ma Long, và độc của Quỷ Diện Tri Thù thì muội có thể giúp huynh luyện chúng thành cực phẩm pháp bảo.” – Quỳnh Dao suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết quả.
“Mấy thứ đó có khó kiếm không?”
“Nếu may mắn thì có thể dùng năm đến mười vạn cực phẩm ma thạch mua từ chỗ lão Thiên Quỷ, còn không thì chúng ta phải tới những đấu giá và trao đổi đại hội. Nếu vẫn không có thì phải đi đến U Minh Ma Vực, Cực Bắc Băng Hải và Vạn Độc Lâm để tìm kiếm.” – Quỳnh Dao trả lời.
“Nếu huynh thấy không được thì chúng ta có thể mua những tài liệu khác, chế tạo ra những thanh kiếm hoàn toàn mới, như vậy sẽ dễ dàng hơn.” – Quỳnh Dao suy nghĩ vài giây rồi đưa ra một phương án khác khả thi hơn.
“Vẫn là nâng cấp chúng đi, ba thanh kiếm này theo ta lâu rồi, hơn nữa chúng là kỷ vật chị Huyết Nguyệt tặng cho ta.” – Tà Huyết thở dài, hắn chợt cảm thấy nhớ Huyết Nguyệt và mấy cô gái ở Thế Giới Máu.
“Huyết Nguyệt là tỷ tỷ của huynh sao?”
“Đúng vậy, nàng ấy là tỷ tỷ của ta.” – Tà Huyết gật gật đầu.
“Nếu có dịp huynh nhớ giới thiệu muội với tỷ tỷ đấy.”
“Nếu có dịp ta nhất định sẽ dẫn nàng đi gặp Huyết Nguyệt, nhưng e rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại được Huyết Nguyệt nữa.” – Tà Huyết chán nản thở dài, đến bây giờ hắn vẫn không tìm được manh mối gì về cách trở về Thế Giới Máu.
“Nàng tiếp tục luyện chế pháp bảo đi, ta sẽ đi tới chỗ lão Thiên Quỷ xem lão có bán thứ gì hay ho không?”
“Huynh nhớ cẩn thận, lão Thiên Quỷ là gian thương số một Linh Ma giới đó, đừng để bị lão ta lừa.” – Quỳnh Dao nhắc nhở.
“Ta biết rồi, lão không dám lừa ta đâu.” – Tà Huyết vừa nói vừa đi ra ngoài.