Tà Huyết và Quỳnh Dao tham gia đấu giá hội suốt vài ngày, mua được một ít đan dược và tài liệu. Số linh thạch của Tà Huyết cũng bị Quỳnh Dao tiêu hơn phân nửa.
“Chuyến này không ngờ còn mua được Cửu U Thiên Sát Đại Trận, trận pháp này muội mơ ước lâu rồi, có uy năng rất mạnh, có nó chúng ta sẽ dễ dàng xâm nhập vào U Minh Ma Vực hơn.”
Quỳnh Dao vô cùng vui vẻ, vừa đi vừa líu ríu không ngừng.
“Chỉ cần nàng vui là được.” – Tà Huyết cưng chiều nói.
“Ối chao!” – Đột nhiên một tiếng kêu thất thanh vang lên ở phía trước.
Một cô gái mặc váy đen gợi cảm, để lộ hơn phân nửa bộ ngực no tròn ra ngoài đang ngã trên mặt đất, dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp.
“Cô không sao chứ? Xin lỗi, tôi không cố ý.” – Tà Huyết nhíu mày nhìn cô gái trước mắt, là cô ta cố tình va vào người hắn, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng xin lỗi nàng.
“Ái ui! Ngươi va trúng người ta mà chỉ xin lỗi một câu là xong sao? Không có thành ý gì cả, chí ít cũng phải đỡ người ta đứng dậy chứ?” – Cô gái ở dưới đất lên tiếng trách móc.
“Được rồi, cô đứng lên đi.” – Tà Huyết nâng nàng ta dậy.
“Ái ui, chân ta đau quá, ngươi làm gãy chân của ta rồi, mau bồi thường cho ta đi.” – Nữ nhân thấy Tà Huyết dễ tính liền được đà làm tới, giả vờ bị thương, ăn vạ bắt hắn bồi thường.
Tà Huyết lấy ra một túi trữ vật có hơn một ngàn linh thạch đưa cho nàng ta.
“Đây là tiền chữa thương, cô tốt nhất đừng làm lại màn kịch này nữa, mấy tên ma tu không dễ nói chuyện như ta đâu.”
“Nếu gặp mấy tên vừa háo sắc vừa tàn ác, chúng sẽ lột sạch cô, rồi cưỡng hiếp tra tấn đến chết.” – Hai mắt Tà Huyết bốc lên huyết quang, dùng giọng nói đáng sợ hù dọa cô gái.
Dường như sự đe dọa của hắn có tác dụng, thân thể cô gái cứng ngắc lại, đờ người ra.
“Tạm biệt!” – Thấy vậy Tà Huyết vẫy tay chào nàng ta, tiếp tục dẫn Quỳnh Dao trở về nhà.
“Ngu ngốc! Cho rằng mấy câu như vậy có thể dọa ta sao?” – Cô gái thấy Tà Huyết đi rồi thì nét mặt sợ hãi nhanh chóng biến mất. Nàng ta mỉm cười, lắc lắc cái túi trữ vật trong tay.
Sau đó cô ta đi vào một hẻm nằm giữa hai tòa nhà, lấy ra một cái trận bàn nho nhỏ, chính là trận pháp truyền tin.
“Thiếp thân đã để lại Vạn Hương Lộ trên người hắn, các ngươi sử dụng Truy Hương Điêu tìm hắn là được, đừng để con dê béo này chạy mất.” – Cô gái dùng giọng lạnh lẽo nói vào trận bàn.
“Đã rõ! Đa tạ Tam Nương. Xong việc chúng tôi sẽ gửi cho cô một thành chiến lợi phẩm làm thù lao.” – Âm thanh ở bên kia trả lời.
“Nếu cần giúp những việc này cứ liên hệ thiếp thân.” – Tam Nương nở nụ cười, công việc của nàng chính là giả vờ va chạm với mấy con dê béo tiền nhiều tu vi thấp như Tà Huyết, để đánh dấu truy tung lên chúng, sau đó bán thông tin cho những tổ chức giết người cướp của, rồi ăn hoa hồng từ họ.
Còn Tà Huyết và Quỳnh Dao đã trở về nhà, hoàn toàn không biết việc họ vung tiền mua nhiều hàng hóa trong đấu giá đại hội đã bị kẻ gian chú ý đến.
Bên trong cung điện của Quỳnh Dao, Tà Huyết đang ôm chặt lấy nàng, tham lam nhấm nháp đôi môi mềm mại.
“Huyết Lang, huynh mau thả muội ra, muội còn phải tế luyện bảo vật nữa.”
“Không phải huynh nói muốn xem muội luyện khí sao?” – Quỳnh Dao giãy giụa cố gắng thoát khỏi cái ôm của Tà Huyết.
“Đúng rồi, ta quên mất.” – Tà Huyết liền buông Quỳnh Dao ra, hai mắt đầy vẻ mong chờ nhìn nàng.
Tà Huyết rất hay hiếu kỳ trước những thứ mới lạ, khi hắn nghe Quỳnh Dao nói có thể nung chảy một khúc xương thành một thanh kiếm thì vô cùng bất ngờ, rất muốn được nhìn thấy hiện tượng kỳ quái đó.
Đối với Tà Huyết thì việc này vô cùng vô lý, bởi vì xương thì chỉ có thể mài cho nhọn, chứ làm sao mà nung chảy như kim loại được.
Nên hắn rất nóng lòng xem thử luyện khí là cái gì mà thần kỳ như vậy.
“Đi theo muội, chúng ta phải vào luyện khí thất.” – Quỳnh Dao nắm tay Tà Huyết dẫn hắn đi vào một căn hầm phía sau cung điện.
Căn hầm này được xây sâu dưới mặt đất, có lẽ là cả vài trăm mét, ăn thông vào lòng núi.
Diện tích căn hầm khá lớn, hơn một trăm mét vuông, nhưng khá trống trải, chỉ có vài chiếc kệ ở góc phòng.
Tà Huyết cầm thử mấy miếng ngọc giản ở trên kệ lên xem, bên trong là tri thức về luyện khí, Quỳnh Dao để sẵn ở đây để nếu như trong quá trình luyện khí xảy ra sai sót thì có thể đọc và khắc phục.
“Huynh giúp muội bố trí trận pháp đi.” – Quỳnh Dao lấy ra rất nhiều trận bàn và một miếng ngọc giản ghi lại cách bố trí trận pháp đưa cho Tà Huyết.
“Không phải luyện khí cần Địa Hỏa sao? Sao ta chẳng thấy Địa Hỏa đâu cả.” – Tà Huyết nhìn quanh bốn phía, hắn vừa đọc được trong ngọc giản về cách luyện khí, nhưng bây giờ thấy không giống gì cả.
“Huynh thật ngốc, Địa Hỏa chỉ dành cho tu sĩ cấp thấp luyện chế pháp khí mà thôi, chứ Địa Hỏa làm sao nung chảy xương cốt Hung Thú Độ Kiếp kỳ được.”
“Muốn nung chảy xương cốt Hung Thú Độ Kiếp kỳ ít nhất cũng phải sử dụng Thiên Hỏa, tức là phải lên mấy ngọn núi lửa cao vài vạn trượng mới có.”
“Còn bây giờ chúng ta sẽ dùng U Hỏa Dung Kim Trận để tạo ra ngọn lửa.” – Quỳnh Dao liền giải thích.
Tà Huyết nghe xong thì giúp nàng bố trí trận pháp, sau nửa ngày thì một trận pháp hơn năm mét được bố trí từ nhiều cột đá màu nâu đỏ và trận bàn cũng được hoàn thành.
Quỳnh Dao bỏ rất nhiều ma thạch ở xung quanh trận pháp, cung cấp nguồn năng lượng cho nó.
Sau đó nàng lấy ra một cái vạc lớn đen sì bằng đá, để ở giữa trận pháp. Bây giờ nhìn lại thì trận pháp này khá giống một cái bếp lò, còn cái vạc chính là nồi nấu.
“Huynh tránh xa ra, muội chuẩn bị bắt đầu đây, đừng để bị U Hỏa thiêu trúng.” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tà Huyết liền đi lại một góc phòng ngồi xuống, chỉ yên lặng nhìn, hắn biết nhiệt tình cộng thiếu kiến thức sẽ gây ra tai họa.
Quỳnh Dao lấy ra mấy khúc xương và cặp sừng của Quy Xác Hung Long cách không bỏ vào vạc đen.
“Khởi!” – Nàng bắt pháp quyết, lấy ra hai cái trận kỳ cầm lên tay, vung vẩy khởi động trận pháp.
“U…u…u…rầm…rầm…rầm…” – Âm thanh rung chuyển vang lên, lòng đất giống như đang có một con quái vật đang thức tỉnh.
“Lên!” – Quỳnh Dao chỉ trận kỳ vào cái nồi, dùng thuật pháp nâng cái nồi bay lên lơ lửng.
“Phừng…phừng…phừng…” – Cả pháp trận lóe lên ánh sáng nâu đỏ, mấy cột đá bắt đầu phát sáng, rồi ngọn lửa cũng bắt đầu nhen nhóm, giống như lốc xoáy xoay tròn trong trận pháp, hội tụ vào bên dưới đáy nồi, bắt đầu thiêu đốt dữ dội.
U Hỏa Trận đã bắt đầu vận hành, ngọn lửa của nó có màu nâu đỏ u tối, ánh sáng mờ đục. Nhưng nhiệt độ lại rất nóng, thiêu đốt không gian trong căn hầm vặn vẹo liên tục.
Quỳnh Dao mỉm cười hài lòng, lấy ra một tấm bồ đoàn màu đen ngồi xuống. Nhắm mắt cảm thụ ngọn lửa, nàng cứ ngồi như vậy suốt nhiều giờ, lâu lâu mới dùng trận kỳ tăng giảm nhiệt độ bên trong trận pháp cho phù hợp.
Tà Huyết bởi vì quá mức buồn chán liền bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, lúc đầu hắn còn bắt chước Quỳnh Dao ngắm nhìn ngọn lửa, nhưng nhìn hoài vẫn không thấy ngọn lửa có gì thay đổi, chỉ có mấy cục xương với hai chiếc sừng đang bị ngọn lửa nung nóng.
“Nàng đang làm gì vậy? Có thể nói chuyện với ta được không?”
“Không được! Luyện khí cần phải tập trung tinh thần tuyệt đối, bây giờ muội đang điều khiển U Hỏa, nếu mất tập trung thì ngọn lửa có thể bạo tạc nổ tung.” – Quỳnh Dao vẫn nhắm nghiền hai mắt cảm thụ ngọn lửa, chậm rãi trả lời.
“Huynh có thể ngồi xem, hoặc lấy ngọc giản ra đọc, hay đi ra ngoài cũng được. Còn muội không chơi với huynh được đâu.”
“Ta biết rồi!” – Tà Huyết gương mặt ủ rũ trả lời, hắn còn tưởng luyện khí thế nào, ai dè lại là đi canh bếp lò, một công việc buồn tẻ chán ngắt.
Vậy là hắn lấy mấy cái ngọc giản trên kệ xuống, bắt đầu tìm hiểu luyện khí chi đạo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, xương cốt và sừng của Hung Long cũng dần bị ngọn U Hỏa thiêu đốt tan chảy thành một hỗn hợp đặc quánh, sôi ùng ục trong nồi.
Quỳnh Dao lấy ra một cục sắt đen sì, cách không ném vào trong vạc kim loại nóng chảy.
“Ù…ù…ù…” – Từng tia khói bốc lên nghi ngút, cái vạc cũng rung lên như muốn nổ tung, chất lỏng bên trong cũng dần hóa thành màu đen.
Sau đó nàng lấy ra thanh cực phẩm phi kiếm của nàng, dùng tay vuốt ve nó.
“Tiểu U, ta với mi đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió, nhưng bây giờ ta sắp luyện chế một thanh phi kiếm mới, có lẽ sau này sẽ không sử dụng đến mi nữa.”
Nghe lời Quỳnh Dao nói thì thanh kiếm run rẩy, giống như nghe hiểu lời nàng nói.
“Nhưng vẫn còn một cách khác, đó là đem ngươi luyện chế lại một lần nữa, như vậy sẽ đề thăng phẩm chất của ngươi lên rất nhiều.”
“Có lẽ mi cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn đúng không?”
“Để ta giúp mi nhé!”
Thanh phi kiếm rung lên nhè nhẹ, linh tính mười phần, giống như đáp lại lời của chủ nhân.
Quỳnh Dao cắn răng, ném luôn thanh phi kiếm vào bên trong vạc kim loại lỏng, tận mắt chứng kiến nó tan ra thành nước, hòa vào trong đám dung dịch đang sôi sục.
Nàng quyết định sẽ trọng luyện lại thanh phi kiếm, việc này nếu như thất bại thì thanh phi kiếm sẽ bị hủy, còn nếu thành công thì nàng sẽ có một thanh kiếm mới mạnh hơn thanh cũ vài lần.
“Dung!” – Quỳnh Dao điều khiển trận kỳ chỉ vào cái vạc, khiến nó xoay tròn, hỗn hợp dung dịch bên trong cũng chao đảo liên tục, hoàn toàn trộn đều thành một hỗn hợp chất lỏng đen tuyền sóng sánh.
Sau đó Quỳnh Dao lấy ra phôi cực phẩm phi kiếm mua từ chỗ Thiên Quỷ để trước mặt, điều khiển vạc kim loại bay lên, từ từ đổ kim loại lỏng bên trong vào kiếm phôi.
Dòng kim loại đen nóng chảy chậm rãi lấp đầy khuôn đúc, may mắn không phát sinh biến cố gì.
Sau khi công việc hoàn thành thì Quỳnh Dao thở phào nhẹ nhõm, hai bước đầu là dung luyện và ngưng phôi đã xem như thành công tốt đẹp. Nàng bấm pháp quyết dập tắt ngọn lửa trong trận pháp, rồi ngồi xuống trước khuôn đúc phi kiếm.
“Tiểu u, ngươi nhất định phải vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ cần ngươi thành hình, ta sẽ khắc trận pháp lên ngươi, lúc đó chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau chiến đấu.” – Quỳnh Dao thì thào với cái khuôn đúc, giống như đang nói chuyện với thanh kiếm bên trong.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi, ba ngày sau quay lại.” – Quỳnh Dao vẫy tay với Tà Huyết.
“Thật tốt, ta chán tới mức mông sắp mọc rễ luôn rồi.” – Tà Huyết vui vẻ ném viên ngọc giản đang đọc sang một bên, đi lại gần Quỳnh Dao.
“Nàng làm sao vậy?” – Đột ngột Quỳnh Dao ngã khụy, khiến Tà Huyết hoảng sợ ôm lấy nàng.
“Không sao, muội chỉ là tinh thần lực tiêu hao quá độ mà thôi, hơn một tháng muội phải liên tục dùng thần hồn điều khiển U Hỏa.” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng nói, giọng điệu cực kỳ mệt mỏi, nàng để cho Tà Huyết dìu nàng rời khỏi gian mật thất.
Tà Huyết bế Quỳnh Dao trở về phòng, đặt nàng lên giường, sau đó lấy ra một viên ngọc máu đưa cho nàng.
“Nàng ăn đi, có lẽ sẽ tốt hơn đó.”
“Huynh thật ngốc, thứ này có thể bán được năm vạn ma thạch đó, ai lại ăn nó cho đỡ mệt chứ. Muội chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.” – Quỳnh Dao cầm lấy viên ngọc máu, nhưng không ăn mà đem cất vào một lọ đan dược, nàng quyết định sẽ để dành nó cho thời điểm nguy cấp.
“Thứ này ta có nhiều lắm, nếu hết thì chỉ cần giết vài con quái vật là lại có thể tạo ra, nàng không cần tiết kiệm đâu.” – Tà Huyết không cho là đúng, hắn lại lấy ra vài viên ngọc máu đưa cho Quỳnh Dao.
“Huynh nói gì vậy? Chẳng lẽ huynh có thể luyện người sống thành đan dược?” – Quỳnh Dao không hiểu hỏi lại.
“Chết! Lỡ mồm.” – Câu hỏi của Quỳnh Dao làm Tà Huyết giật thót.
“Ha ha, làm sao có thể cơ chứ, ý ta là ta có thể luyện chế loại đan dược này rất dễ dàng, nàng không cần phải tiết kiệm đâu.”
“Nàng nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nàng nữa.” – Tà Huyết liền chối bay chối biến, lảng sang chuyện khác rồi kiếm cớ rời khỏi phòng.
“Phù! Nếu để Quỳnh Dao biết mình thực ra là một con quái vật, có lẽ nàng sẽ ghét mình mất, ai lại yêu một con quỷ có khả năng rút sạch sự sống của sinh vật khác rồi luyện thành đan dược cơ chứ.”
“Nhân lúc không có việc gì làm, ghé thăm mấy tên cương thi của Thiên Thi Môn vậy.”
Ánh mắt Tà Huyết lóe lên vẻ hung ác, hắn lần này không đi săn Hung Thú nữa, mà sẽ đi săn cương thi, hơn nữa còn là lũ cương thi đã tồn tại hàng chục vạn năm.
Thi Vương.