Sáng sớm Quỳnh Dao tỉnh dậy, Tà Huyết vẫn đang còn ngủ ngon lành, ý cười trên mặt nồng đậm, giống như đang có một giấc mơ đẹp.
Nàng dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
“Tên khốn kiếp, dám dùng thủ đoạn đê tiện lừa gạt lão nương.”
“Nhất định tối qua hắn đã dùng thuật pháp nào đó lên người mình, nếu không sao mình lại trở nên dâm đãng như vậy được cơ chứ.”
Quỳnh Dao tế ra thanh kiếm đen, giống như sắp sửa một kiếm đâm chết Tà Huyết.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đang say sưa ngủ của Tà Huyết nàng lại nhớ đến tình cảnh đêm qua, bất giác khuôn mặt nàng ửng đỏ.
“Quên đi, bây giờ giết hắn cũng không có lợi ích gì, chỉ còn cách lợi dụng hắn, bắt hắn bồi thường cho mình vậy.” – Quỳnh Dao thở dài, vẫy tay thu phi kiếm vào trong túi trữ vật , sát ý cũng tiêu tán.
Nàng mặc lên người một bộ váy tím nhạt trông rất bắt mắt xinh đẹp, có những dãi lụa mỏng thướt tha, trên váy thêu hình một chú chim nhỏ đang bay lượn cạnh một bông hoa trông rất sinh động.
Quỳnh Dao ngồi lên bàn trang điểm, lấy ra một hộp phấn và mấy tấm son, kẻ mắt, bắt đầu tự trang điểm cho chính mình. Nàng tỉ mỉ chải từng sợi tóc, kẻ từng đường mi, sau hồi lâu nàng ngắm nhìn chính mình thật kỹ trước gương. Một lúc lâu nàng mới gật đầu hài lòng.
“Tà Huyết ca ca, huynh mau dậy đi, sắp trưa rồi đó.” – Quỳnh Dao lay lay người Tà Huyết, cố gắng gọi hắn dậy.
Tà Huyết chậm rãi mở mắt, hắn vẫn đang còn mơ mơ màng màng. Nhưng khi nhìn thấy Quỳnh Dao thì hai mắt hắn sáng rực, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
“Quỳnh Dao…là…là nàng sao?” – Tà Huyết lắp bắp hỏi.
Quỳnh Dao bình thường vốn đã rất xinh đẹp, hôm nay nàng còn cố ý trang điểm thật kỹ, khiến càng trở nên diễm lệ, giống như tiên nữ trên chín tầng trời. Không, có lẽ tiên nữ cũng không đẹp bằng nàng lúc này.
“Là muội, huynh hỏi gì lạ vậy?” – Quỳnh Dao nhìn bộ mặt ngây ngốc của Tà Huyết, cảm thấy rất hài lòng.
“Hôm nay nàng đẹp quá…” – Tà Huyết thốt lên, ánh mắt say mê nhìn mỹ nhân trước mặt.
“Ý huynh là bình thường muội xấu lắm đúng không?” – Quỳnh Dao giả vờ giận dỗi, khuôn mặt xinh đẹp trừng mắt nhìn Tà Huyết.
“Không, không, tất nhiên là bình thường nàng vẫn rất đẹp, chỉ là hôm nay trông nàng đẹp hơn ngày thường rất nhiều, nàng trang điểm vì ta sao?” – Tà Huyết thắc mắc hỏi.
“Huynh chỉ giỏi nịnh hót, hôm nay muội đi hẹn hò với một người, huynh muốn đi theo không?” – Quỳnh Dao phá lên cười, sau đó đi ra ngoài.
“Hẹn hò?” – Tà Huyết ngơ người vài giây.
“Chết tiệt! Chẳng lẽ Quỳnh Dao lại đã có người yêu rồi sao? Không thể nào…”
“Nhưng cũng có thể lắm chứ, Quỳnh Dao xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều kẻ theo đuổi nàng.”
“Không được, mình phải sớm tìm ra xem đó là ai, sau đó âm thầm giết chết hắn.”
“Lại phải đập chậu cướp hoa rồi.” – Hai mắt Tà Huyết lóe lên một tia ác độc, sau đó hắn liền mặc quần áo, đuổi theo Quỳnh Dao.
Bên ngoài Quỳnh Dao chậm rãi dạo bước trên đại sảnh của Quỷ Linh điện, khi nàng đi qua mọi ánh mắt đều tập trung về phía nàng.
“Cô gái đó là ai vậy?” – Một tên Cổ Ma mọc ra mấy cái vảy trên mặt hỏi đồng bạn bên cạnh.
“Không biết, cô ta đi ra từ khu vực cung điện, chắc là ái nữ hoặc thê thiếp của một vị tiền bối nào đó.”
“Khặc khặc, các ngươi nhìn dáng người kia xem, nếu có thể đẩy ngã nàng ta xuống giường chắc chắn rất sướng.” – Một tên nào đó phát ra tiếng cười dâm đãng.
“Phải phải, ta mà lấy được nàng ta về làm vợ, thì mỗi ngày đều cưỡi trên người nàng ta.” – Một tên khác phụ họa.
“Mấy tên cóc ghẻ các ngươi không muốn chết thì im đi, cô ta là Đại Thừa hậu kỳ cường giả đấy, đừng để cái miệng hại cái thân, lão phu cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.” – Một lão già mặc áo đen, gõ gõ mấy tên tiểu bối.
“Không phải chứ trưởng lão, cô ta là Đại Thừa kỳ cường giả thật sao?” – Mấy tên ma tu Phân Thần kỳ, Pháp Tướng kỳ nhao nhao hỏi.
“Các ngươi im được rồi đấy.” – Lão giả tức giận quát.
Lũ ma tu liền im miệng, không tên nào nói gì nữa, lẽo đẽo đi theo sau trưởng lão môn phái đi mua bán vật phẩm.
Quỳnh Dao làm như không nghe thấy những lời nói thô tục của lũ ma tu cấp thấp, đi ra khỏi Quỷ Linh Điện.
Tà Huyết mất một lúc thì cũng đuổi kịp Quỳnh Dao, hắn lo lắng hỏi.
“Nàng đi đâu vậy?”
Nhưng Quỳnh Dao làm bộ như không quen biết hắn, chỉ tiếp tục di chuyển.
Nàng vừa đi vừa hát, thu hút rất nhiều ánh mắt về phía mình.
“Mỹ nữ, ta có thể hân hạnh mời nàng…” – Một tên ma tu có khuôn mặt tuấn lãng, dáng vẻ anh tuấn đi lại gần Quỳnh Dao, giống như muốn làm quen.
Nhưng Quỳnh Dao phất tay, tạo ra một sức đẩy, ném văng tên ma tu va vào một bức tường.
“Loảng xoảng loảng xoảng!”
“Xin tiền bối bớt giận, vãn bối không có ý xấu.” – Gã ma tu sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi, nói xong liền chạy trốn.
Quỳnh Dao không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía Thiên Quỷ Các.
Đến nơi nàng cầm lấy một tấm mặt nạ đeo lên mặt, quanh thân liền xuất hiện một lớp quỷ vụ dày đặc, che khuất tầm nhìn và thần thức.
“Huynh cũng đeo chúng lên mặt đi.” – Quỳnh Dao chỉ vào mấy tấm mặt nạ.
“Không lẽ nàng tính hẹn hò ở đây hả?” – Tà Huyết hỏi một câu ngớ ngẩn, hắn cũng đeo một cái mặt nạ lên mặt, toàn thân liền được bao phủ bởi một làn khói xám xịt.
“Tất nhiên là không rồi, đi theo muội nào.”
Quỳnh Dao dẫn Tà Huyết tiến vào trận pháp truyền tống, bỏ vài viên ma thạch vào bên trong khe rãnh, ấn vào nút biểu thị tầng sáu.
Pháp trận lóe sáng, thân hình hai người xuất hiện trên tầng cao nhất.
Căn phòng của Thiên Quỷ lúc này đóng kín, có lẽ là nó đang giao dịch cùng người khác.
Quỳnh Dao đành phải ngồi xuống một cái ghế chờ ở bên ngoài.
“Huynh còn loại đan dược màu đỏ lần trước không? Cho muội vài viên đi.” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng nói với Tà Huyết.
“Được, của nàng đây.” – Tà Huyết hào phóng lấy ra năm viên ngọc máu đưa cho nàng.
Quỳnh Dao mừng rỡ nhận lấy, đem chúng bỏ vào năm chiếc bình nhỏ khác nhau.
Sau hơn một giờ chờ đợi thì căn phòng của Thiên Quỷ cũng mở ra, một tên ma tu bị quỷ khí bao trùm bước ra ngoài, từ trên người hắn tỏa ra khí chất Tà Ác không gì sánh được, chắc chắn là một lão ma Độ Kiếp kỳ.
Gã ma tu lầm lũi bước vào truyền tống trận, không chú ý đến hai người Quỳnh Dao, Tà Huyết.
Sau khi tên ma tu rời đi, Quỳnh Dao dẫn Tà Huyết đi vào phòng của Thiên Quỷ.
“Tham kiến Thiên Quỷ tiền bối.” – Vừa vào phòng Quỳnh Dao liền cất tiếng chào.
“Tiểu nha đầu ngươi trở lại nhanh vậy, mới chỉ hai ngày thôi mà.”
“Ồ, lần này dẫn luôn cả bạn trai tới sao?” – Thiên Quỷ hai mắt phát ra ánh sáng lập lòe quỷ hỏa, nở một nụ cười kỳ quặc.
Quỳnh Dao không đồng tình, cũng không phản bác, nàng kéo Tà Huyết ngồi xuống một cái ghế bên cạnh nàng, đối diện với Thiên Quỷ.
“Vãn bối đã mang đan dược tới, phiền ngài chuyển tới cho Đan Quỷ tiền bối.” – Quỳnh Dao lấy ra chiếc bình ngọc, đặt lên bàn.
“Đừng quên một thành chiết khấu của ta đấy.”
Thiên Quỷ nhắc nhở, sau đó nó lấy ra hai cái trận bàn màu đen. Một cái là Bàn Liên Lạc có khắc những trận pháp thu phát hình ảnh và âm thanh. Cái còn lại là Bàn Giao Dịch, thường do cùng một tổ chức chế tạo, những cái Bàn Giao Dịch này có thể truyền tống vật phẩm qua lại với nhau.
“Lão quỷ, đan dược của ngươi tới rồi đây.” – Thiên Quỷ cười khặc khặc nói với Đan Quỷ đang nằm bẹp trên giường.
“Nhanh gửi sang cho ta đi, mấy cái xương cuối cùng của ta cũng nhủn hết rồi.” – Đan Quỷ đau đớn rên rỉ, nét mặt thống khổ.
“Hắc hắc.”
Thiên Quỷ thả bình đan dược vào Bàn Giao Dịch, kích hoạt trận pháp truyền tống, bình đan dược phát sáng rồi biến mất.
Ở đầu bên kia Đan Quỷ giơ tay nhiếp lấy bình thuốc, nó liền mở nắp đổ viên thuốc màu đỏ ra. Đan Quỷ ngửi ngửi viên thuốc kiểm nghiệm, sau hồi lâu nó mới chắc chắn viên thuốc không có độc.
Đan Quỷ liền bỏ viên thuốc vào miệng, một hơi nuốt xuống bụng.
“Gào…” – Gương mặt của nó đột nhiên xuất hiện vẻ đau đớn cùng cực, mấy sợi lông trên người cũng rụng lả tả xuống đất, cơ nhục trên mặt co quắp, nó há miệng gầm thét.
Có thể nhìn thấy trên người nó từng chiếc xương đang mọc trở lại, Đan Quỷ đau đớn gầm thét hồi lâu thì ngừng lại, ngồi thở hổn hển liên tục.
“Lão quỷ ngươi không sao chứ?” – Thiên Quỷ cũng ngừng cười, lo lắng hỏi. Mấy lão quái vật này đã là bằng hữu suốt mấy chục ngàn năm, nên dù bình thường có vẻ hay cà khịa đá đểu nhau, nhưng thực ra lại rất quan tâm lẫn nhau.
“Khà khà khà, ta đã trở lại, lợi hại hơn xưa. Mấy tên chết dẫm dám ép giá đan dược với ta, lần này ta sẽ không bao giờ bán cho chúng nữa.” – Đan Quỷ đột nhiên nhảy bật dậy, điên cuồng vặn vẹo cơ thể kiểm tra mấy cái xương mới của lão.
“Đan dược của ngươi rất tốt. Như giao ước ta sẽ giao Thiên Hỏa Dịch cho ngươi.” – Đan Quỷ vô cùng hài lòng, nó không ngờ viên đan dược kỳ lạ kia lại thần kỳ như vậy, có thể giúp nó mọc lại xương trong phút chốc.
Đan Đan Quỷ lấy ra một cái bình ngọc đặt lên Bàn Giao Dịch, kích hoạt truyền tống trận.
Chỉ một giây sau cái bình đã được giao đến trước mặt Thiên Quỷ. Nó liền cầm lấy cái bình, nở nụ cười cực kỳ tham tiền.
“Tiểu nha đầu, sáu ngàn ma thạch của ta.” – Thiên Quỷ giơ ra sáu ngón tay, vừa cười vừa nói.
Quỳnh Dao giống như đã chuẩn bị sẵn, nàng đưa một túi trữ vật cho nó. Thiên Quỷ cầm lấy truyền thần thức vào kiểm tra, gương mặt ý cười nồng đậm.
“Của ngươi đây.” – Nó truyền bình Thiên Hỏa Dịch cho Quỳnh Dao, rồi dùng ánh mắt giống như nhìn một con dê béo nhìn nàng.
“Ngươi còn loại thần dược vừa nãy không?”
“Tiền bối muốn mua sao?” – Quỳnh Dao cảm thấy nghi ngờ lão quỷ trước mặt, hắn ta dường như đang có âm mưu nào đó.
“Đan dược thần kỳ như vậy ta cũng muốn có một viên để phòng thân.”
“Nhưng ta sẽ không mua bằng tiền, lão quỷ ta sẽ giúp ngươi bán đan dược, năm vạn một viên, rồi giữ lại một viên làm chiết khấu.”
“Tiểu nha đầu ngươi thấy sao?”
Quỳnh Dao nghe vậy thì đôi mi xinh đẹp khẽ nhíu lại, giống như không biết nên bán hay không.
“Lão quỷ này quả thật vừa giàu vừa keo, đến mua đan dược cũng không muốn bỏ tiền.” – Quỳnh Dao chửi thầm.
“Nhưng nếu thực sự mình bán bốn viên còn lại cho hắn, sẽ được mười lăm vạn linh thạch, có thể mua thêm được đan dược trợ giúp đột phá Độ Kiếp kỳ.”
“Vãn bối đồng ý!” – Quỳnh Dao liền đáp ứng Thiên Quỷ.
“Vậy nhanh đưa đan dược cho ta đi.” – Thiên Quỷ liền giơ tay ra, bộ dạng cực kỳ nôn nóng.
Quỳnh Dao chần chừ một lát, rồi lấy ra bốn cái bình còn lại đưa cho Thiên Quỷ.
“Xin tiền bối nhớ giữ lời.”
“Ha ha ha, ngươi cầm lấy thứ này, nó là chi phiếu của Thiên Quỷ Các.” – Thiên Quỷ cười cực kỳ sảng khoái khi có được bốn bình đan dược. Nó đưa cho Quỳnh Dao một tấm kim loại màu đen.
“Ba ngày nữa Thiên Quỷ Điện có một buổi đấu giá, ngươi có thể dùng tấm chi phiếu này mua sắm trong phạm vi mười lăm vạn ma thạch.”
“Còn giờ thì đi đi, lão quỷ ta bận rồi.” – Thiên Quỷ liền xua đuổi Quỳnh Dao.
Quỳnh Dao mặc dù không hiểu lão quỷ này có ý đồ gì, nhưng tiền lão cũng đã trả, nàng đành cầm lấy tấm chi phiếu, lặng lẽ nắm tay Tà Huyết rời đi.